Writer: Aviv
Lâu lắm rồi nhỉ, có ai quên mất nội dung fic của t rồi không?
Mà hỏi thật nhé! Có ai mải đọc fic của t quá, xong quên không vote và comment không?
Cuối tuần ở nhà đọc fic cho có động lực nè, thứ 2 lên tinh thần tăng view cho BTS nha.
Love yourself 'Her' đến rồi đây!
~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~
- Hình như cả hai chúng ta bị lừa một vố ngoạn mục rồi. == Hoseok cười lớn.
- Hình như là vậy. == Yoongi thấp giọng, cúi đầu.
- Nhưng những gì em đã nghe, không có quên đâu.
Yoongi nhất thời, cứng họng, không biết nói gì đành im lặng, hướng mắt ra xa. Anh tiến đến đứng gần ra sát mép ban công, hai tay đút túi, lạnh lùng mà kiêu ngạo. Hoseok thấy vậy, nhẹ nhàng bước đến, hai người vai sóng vai cùng nhìn thẳng về phía trước.
- Taehyung chắc chắn nghĩ ra trò này. == Hoseok khẳng định.
- Jungkook lại rất biết phối hợp. Tôi nghĩ mãi, hóa ra định một công đôi việc để trả đũa tôi vụ nhờ Jungkook ra mắt bố mẹ thay đây mà.
Quả nhiên Yoongi, thông thái nghĩ phát liền có đáp án chuẩn xác. Còn việc bị lừa thì thật tâm trong lòng từ lâu đã có Jung Hoseok, chỉ là không dám thừa nhận thôi.
- Em muốn nghe lại lắm đấy. Lời thật tâm chứ không phải lời nói vội vã buông ra vì sợ hãi nhất thời.
- Tôi...
- Anh đừng có vậy được không? Không nhất thiết phải cho em chút ảo tưởng rồi đạp đổ xuống như vậy. Nếu chỉ đơn giản để ngăn việc em định tự sát mà nói ra vài lời kia, thì thật lòng em không cần vì đó là lòng thương hại.
Nói liền một hơi, có chút đau thương Hoseok quay người định rời đi. Bước được một bước, bàn tay bị Yoongi nắm lấy.
- Tôi nói là tôi thật lòng, em có tin không? == Dứt lời, Yoongi cảm nhận được, bàn tay Hoseok đang bị mình nắm kia, đang run lên từng hồi.
- Không phải em có tin hay không. Mà thật tâm, trong tim anh đã xác định được rõ ràng hay chưa? == Hoseok quay ngược người lại, nhìn thẳng vào mắt anh mà nói.
Như có niềm mong mỏi ở trong đó, lại như có sự chờ đợi, rồi cả chút đau thương sâu sắc lạ kỳ ở trong đôi mắt đang nhìn mình kia. Không còn là lúc để do dự. Yoongi bước thêm một bước, giang tay ôm nhẹ lấy người kia vào lòng.
- Kỳ thực anh suy nghĩ, cố nén tình cảm này lâu rồi. Luôn nghĩ rằng em vẫn ở đó để yêu anh, nhưng anh đúng là không thể biết được rằng ai cũng có thể rời đi, kể cả em. Thật lòng mơ hồ, anh không rõ thứ tình cảm mà mình có đối với em được gọi là gì, không dám đối mặt. Hôm nay chỉ là thêm chút xúc tác để phản ứng xảy ra được thôi.
Hoseok một cỗ xúc động. Anh biết Yoongi trước nay vẫn lãnh đạm, nói ít, nhưng nay vì anh mà lại nói nhiều như vậy, lên tiếng giải thích rõ ràng, như vậy là đã quá đủ đối với một người chờ đợi quá lâu như anh rồi.
- Em hiểu rồi, anh cứ việc suy nghĩ thêm, em vẫn ở đây đợi anh.
- Anh nghĩ thông suốt rồi, anh chính là có tình cảm với em. Chỉ là cho anh thêm chút thời gian để anh khẳng định nó được không?
Hoseok vui sướng nhỏ một giọt nước mắt.
-Được, em đợi anh từ trung học tới giờ, đợi thêm chút nữa thì có sao.
Hai thân ảnh ôm nhau nhẹ nhàng trước khung cảnh xa xăm phía sau, trên nơi cao này, khẽ trao lời yêu. Quả nhiên, có những thứ, cần phải có chút động lực mới trở thành sự thật được.
..
..
Kế hoạch có thể nói là thành công. Hậu quả, Kim Taehyung không sợ, bởi lẽ anh còn 3 kẻ tiếp tay cho anh nữa cơ mà.
Kế đến hai người kia, không nói chẳng rằng, ban đầu lại làm cả bốn đứa em không biết là ra sao. Cuối cùng là Hoseok lên tiếng hẹn một buổi tất cả gặp mặt, nói chuyện cho ra lẽ. Kỳ thực, hai người lớn hơn lại bị đám trẻ lừa, kể cũng khó chịu, nay chỉ muốn trút tí giận xuống. Nhưng vấn đề, ai mới lại là người bị chuốc thêm giận đây??
Hoseok có lẽ là người có thể lớn tiếng nhất ở đây? Bởi lẽ Yoongi không thích nói, cũng chẳng thể nói, nhìn thấy Jungkook, dù gì anh cũng thấy xấu hổ chuyện lần trước, nhưng nay bị Jungkook lừa cho thê thảm cũng coi như là hòa đi.
- Các anh hẹn chúng em ra đây? Là để chính thức ra mắt ạ? Em chào anh dâu. == Min Ah cúi đầu, lễ phép chào Jung Hoseok, làm cho anh vừa mới tới, ngồi chưa ấm chỗ, nước chưa kịp uống liền bị sặc.
Đây là trong phòng trà do Taehyung đặc biệt sắp xếp, hoàn toàn kín đáo, dù gì nếu chứng kiến nhiều nhân vật lớn cùng tụ lại với nhau, chắc hẳn truyền thông lại được đà, không thiếu cái để viết. Im ắng, nhẹ nhàng đi vẫn là tốt hơn. Dù rằng là Hoseok lên tiếng hẹn gặp mặt đông đủ, nhưng Taehyung xin chuẩn bị nơi gặp mặt, anh cũng không phản đối, chuyện tính sổ có lẽ gặp rồi tính thì hơn. Đặc biệt Taehyung đã cho người chuẩn bị, 3 băng ghế sofa nhỏ dài vừa ngồi hai người, xếp lại thành hình tam giác, ở giữa là một bàn trà nhỏ. Ngay ngắn, lại tiện nghi cho cả ba cặp đôi.
- Em là người nói anh bị trầm cảm? == Hoseok lấy lại tinh thần lên tiếng.
- Em chỉ là nói bâng quơ, trêu chọc anh lớn, vậy mà ảnh tin thật. == Yoongi trừng mắt nhìn đứa em gái mình yêu thương, trước nay em nó rất ngoan ngoãn, cái gì cũng tự tin nhưng trước hết đều là rất nghe lời anh, từ khi nào lại biết nói dối trêu đùa cả mình, thật là bực bội.
- Người ta nói con gái trong nhà chỉ như bát nước hắt đi. == Yoongi chỉ chậm rãi lên tiếng.
- Anh trai, đừng giận nữa, có được không? Chẳng phải nhờ chúng em, anh mới có được mối lương duyên tốt đang kéo dài không kết quả đó sao. == Min Ah tiến tới, vẫn ngồi trên ghế, hai tay choàng tới, khoác tay Yoongi mà lắc lư, điệu bộ cũng cố tình bày ra nũng nịu trêu chọc anh. Nhưng trong mắt Jimin nhìn ra thì lại thật chướng mắt, dù gì Min Ah cũng không phải em ruột Min Yoongi.
Như có như không, mắt chẳng đảo lấy một lần, Jimin vươn tới quàng tay qua eo Min Ah kéo về phía mình khiến cho gian phòng vang lên tiếng khúc khích nhỏ vụn.