chương 7

1.2K 91 4
                                    

Chương 7:

Ai ngờ được hai tên nhóc kia lại lớn mật đến vậy, lúc người lớn phát hiện ra thì đã trễ rồi.

Người đầu tiên phát hiện chuyện bất thường này chính là trưởng lão, y gõ cửa phòng ngủ của Xà vương, cẩn thận nhẹ nhàng thò đầu vào nói nhỏ: "Đại Vương, Tiểu Niên giờ này vẫn chưa về..."

Xà vương còn đang dán mắt vào chương trình đêm khuya trên ti vi, mất hai giây mới phản ứng được, quay đầu nhìn bên ngoài.

"Còn biểu diễn sao?"

"Đã hát xong từ sớm rồi."

Hạ Tiểu Niên vốn là đứa nhỏ không khiến người lớn phải lo lắng nhiều, mấy ngày nay ra ngoài chơi đều đúng giờ mà trở về. Nhưng hôm nay hình như đã có chuyện gì xảy ra? Tuy nói là cuối tuần có thể đặc cách một chút, nhưng muộn như vậy hẳn là phải về rồi mới phải.

Trưởng lão có chút bất an: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Xà vương suy nghĩ một chút cũng không xem ti vi nữa, đứng lên nói: "Đi, chúng ta đi tìm một chút."

Hai người rất nhanh liền xuống lầu đi đến đại viện, do vừa mới dựng linh đường ở đây, trong viện so với thường ngày sáng sủa hơn, phần lớn người đã tản đi, nhưng vẫn còn bảy, tám bàn mạt chược đang chơi rất náo nhiệt.

Xà vương quét mắt nhìn xa xa một vòng, không thấy đứa bé nào, trên đường ra đến đây cũng không phát hiện gì, lúc đang chuẩn bị đi ra cổng liền nhìn thấy trên đường nhỏ bên cạnh cũng có một bóng người dường như cũng đang tìm ai đó: "Trương Truyền Bích --! Truyền Bích đi đâu rồi?"

Cái thân ảnh này, âm thanh này, cùng với cái tên cậu ta mới hô lên, khiến cho Xà vương đứng lại, Trương Truyền Tỉ mải mê gọi, hết nhìn đông lại nhìn tây cũng không chú ý, suýt chút nữa đụng vào người hắn.

"Ối, xin lỗi!" Vừa thốt lên lời xin lỗi xong, cậu mới phát hiện thì ra chính là tên yêu tinh kia, ánh mắt hai người nhìn nhau, nháy mắt, Xà vương liền mở miệng nói trước: "Cậu cũng không thấy em mình?"

Trương Truyền Tỉ sững sờ, không bỏ qua chữ "cũng" kia, lập tức phản ứng lại.

"... Đứa bé tên Tiểu Niên kia là người nhà của anh?"

"Ừ, cháu tôi."

Trương Truyền Tỉ trong đầu đình trệ một chút, cháu của một con Xà yêu, vậy đó cũng là một con tiểu yêu hả? Vậy tại sao mình lại nhìn không ra...?

Bất quá vào lúc này việc cấp bách hiển nhiên không phải là vấn đề về người và yêu, Trương Truyền Tỉ lấy lại bình tĩnh, quyết định trước tiên cùng hắn đứng ở cùng một trận tuyến.

"Hai đứa bọn chúng chắc là đi chung, trước đó chúng còn xin tôi tiền ăn đồ nướng--"

Trưởng lão vội nói: "Cửa hàng đồ nướng ở bên ngoài."

"Tôi mới vừa đi qua, ông chủ nói bọn chúng căn bản không hề đến, không biết đã chạy đi nơi nào."

Trưởng lão ở nhân gian sinh hoạt lâu hơn Xà vương, suy nghĩ một chút liền nói: "Có khi nào chúng lại đến khu trò chơi hay tiệm Internet chơi không?" Mấy đứa con nít có tiền trên tay thường hay đến những chỗ này.

Bạn cũng sẽ thích

          

Vì khả năng này rất lớn, những nơi tương tự trong vùng này cũng rất nhiều, Trưởng lão đứng ở cửa lớn liền kiến nghị nói: "Vương tổng, nơi này anh không quen thuộc, hay là anh đi về trước, tôi đi phía bên trái tìm một chút." Trương Truyền Tỉ vội nói: "Vậy tôi tìm bên phải." Một người một yêu liền chia thành hai đường.

Thử hỏi xà vương sẽ ngoan ngoãn cứ thế trở về sao???, đứng giữa ngã rẽ suy nghĩ một chút, hắn quyết đoán mà đi theo hướng bên phải. Trương Truyền Tỉ đi mấy bước mới phát hiện hắn theo ở phía sau, nhất thời thấy không dễ chịu: "Anh theo tôi làm gì?"

Xà vương đây chính là cây ngay không sợ chết đứng: "Đường này cũng không phải của Trương gia nhà cậu."

Trương Truyền Tỉ nghẹn họng, trực tiếp quay đầu sang chỗ khác: 'Hứ, vậy thì anh cứ đi đi'.

Đi hết mấy tiệm cũng không thấy bóng dáng hai tên nhóc, Trương Truyền Tỉ không khỏi có chút tức giận, vừa đi vừa nghiến răng ken két, Xà vương ngưng thần lắng nghe, thấy cậu lầm bầm: "Ngứa thịt rồi chứ gì... Đừng để cho anh mày tóm được, tóm được rồi, mày sẽ biết thế nào là đau khổ!"

Xà vương không khỏi mỉm cười, ho nhẹ một tiếng nói: "Cậu không phải đạo sĩ sao, không bằng gieo một quẻ xem bọn chúng hiện tại đang ở đâu."

Trương Truyền Tỉ quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái, đáp trả: "Vậy anh không phải yêu quái sao? không bằng anh dùng Thiên Nhãn nhìn đi."

Vừa dứt lời liền hối hận, đây chẳng phải không đánh mà tự khai rằng mình biết được chân thân của hắn sao?

Quả nhiên, Xà vương hơi nhíu mày, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận. Trái tim Trương Truyền Tỉ nhất thời đập có chút nhanh, trộm dò xét liếc nhìn hắn một cái, cũng thức thời không có tiếp tục nói về đề tài này nữa.

Hai người tìm một vòng, lúc tìm tới tiệm thứ bảy, Trương Truyền Tỉ thật sự không nén được tức giận: Đứa nhỏ chết tiệt này rốt cuộc đã chạy đi nơi nào!

Có lẽ bởi vì chưa biết rõ sự hiểm ác của nhân gian thời nay, so với cậu, Xà vương có vẻ bình tĩnh hơn: "Trở về đi, nói không chừng Xà Bí đã tìm thấy bọn chúng rồi."

Trương Truyền Tỉ bình tĩnh lại, cảm thấy khả năng này cũng rất lớn, liền gật đầu cùng hắn đi về. Nghĩ đến từ 'Vương tổng' lúc trước, Trương Truyền Tỉ không nhịn được lại tái phát tật tò mò, liếc nhìn thần sắc của Xà vương, nói: "Xà Bí rốt cuộc là tên gọi tắt của Xà thư ký hay là tên thật của anh ta?"

Xà vương mặt không đổi sắc nói: "Là chức danh, cũng là tên." Loài rắn của bọn hắn đều rất lười, đối ngoại có thứ để xưng hô là được rồi, trưởng lão trước khi hòa nhập cùng con người đã chuẩn bị kỹ càng cho cái tên Xà Bí, có người hiểu lầm là tên hắn, nhưng cũng có người không nghĩ vậy, tóm lại đó vẫn là một bí ẩn, cứ để cho đối phương đoán đi thôi.

Sau đó hai bên gặp nhau tại cửa lớn, nhìn thấy bên người đối phương không có bóng dáng hai đứa nhỏ, mọi người lúc này mới thật sự bắt đầu lo lắng: Quán Internet và khu trò chơi đều không có, hai tên gia hỏa kia rút cuộc là chạy đi đâu?

Vụ Đô Dạ ThoạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ