Chương 1: Quá khứ

299 44 0
                                    

Suga free đê

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Suga free đê ...........

.

Mẫn Doãn Kỳ ra nước ngoài đến nay cũng được 3 năm . Nếu hỏi tại sao anh sẽ trả lời rằng anh thích nhưng thật trong thâm tâm anh bỏ cuộc . Trả lại cuộc sống cho Hạo Thạc cùng người hắn yêu , anh sẽ bỏ luôn cả cái quá khứ bị vấy bẩn của chính mình .... Rời xa chính là cách để anh đừng yêu hắn . Tần ấy năm là quá đủ để anh quên đi hắn rồi , anh tin là vậy ...< thế nên hôm nay anh sẽ từ Pháp quay về nơi mọi thứ bắt đầu >

Còn về quá khứ ? Nhắc đến hai từ này tâm anh dậy lên một mớ hỗn độn , đau đến khó thở . Ngày trước , cha của anh vì cờ bạc mà nợ đến bán nhà bán cửa , mẹ vì cực nhọc nuôi anh mà qua đời lúc anh 17 . Ông ta bị bức đến đường cùng mà nhẫn tâm bán Doãn Kỳ cho người khác để trả nợ.Anh nhẫn nhịn chịu đựng hết mọi thứ . Khi ấy anh mới 19 tuổi , đầu óc chỉ đơn giản nghỉ rằng mình sẽ làm người ở cho bọn họ ... nhưng trái với suy nghĩ của anh , họ mang anh ra làm công cụ để phát tiết . Sụp đổ , cả thanh xuân anh như tiêu tàn . Anh đã quỳ xuống cầu xin , xin chính người bán mình đi hãy cứu lấy anh . Đổi lại được gì ? Chỉ là lạnh nhạt , cái nhếch miệng khinh thường của ông cùng câu nói sắc bén .

" Tao nuôi mày đủ rồi Mẫn Doãn Kỳ . Đến nước này đã đến lúc mày trả hiếu cho tao rồi đồ thằng con ăn hại "

Trả hiếu ? Ăn hại ? Mẫn Doãn Kỳ này phải trả hiếu cho kẻ mà nuôi anh có một ngày cơm ông ta cũng đánh anh đến sống dở chết dở sao ? Chịu thôi , anh hết đường đi rồi !

Nhưng sau đó , Trịnh Hạo Thạc cứu anh ... mở ra cho anh một con đường mới , còn lý do vì sao hắn làm vậy anh thật sự không thể hiểu được . Khi ấy anh không quan tâm , chỉ cần biết mình thoát nạn nhờ người đàn ông này nhưng không hay biết rằng sau này chính hắn ta mang lại cho anh một kết thúc đau khổ đến mức nào . Anh nợ hắn ... anh nợ Trịnh Hạo Thạc cả một thanh xuân dài đăng đẳng của mình .

Sau khi được hắn cứu , anh ở nhà hắn , chăm sóc hắn là cách duy nhất để trả nợ cho vị ân nhân này . Trịnh Hạo Thạc vẫn giữ vẻ lạnh lùng , xem anh tựa như không khí nhưng Doãn Kỳ đã sớm mặc kệ. Hỏi vì sao ư ? Vì anh động lòng từ lúc hắn giúp đỡ anh . Khi ấy hắn đầy ôn nhu và ấm áp , có lẽ đó là lần duy nhất anh thấy biểu cảm đó của hắn . Mẫn Doãn Kỳ anh yêu tất cả mọi thứ thuộc về Trịnh Hạo Thạc dù đổi lại chỉ là câu phiền phức của hắn cũng không sao , anh chỉ cần nhìn thấy hắn mỗi ngày là đủ rồi . Từng ấy năm cứ như vậy trôi qua ,đến anh cũng không ngờ mình đã ở bên hắn hơn 1 năm trời . Đối với anh thời gian trôi qua thật nhanh nhưng có lẽ đối với người kia ở bên anh chả khác gì địa ngục nhỉ ?

          

Nhưng lại đến một ngày Trịnh Hạo Thạc nói muốn anh kết hôn với hắn , Doãn Kì trơ người ra đôi mắt mơ hồ đọng lại một tầng sương . Anh hạnh phúc đến mất rơi nước mắt . Hắn nói cưới anh nhưng thực ra không có lễ cưới chỉ là đưa anh giấy đăng ký kết hôn và bảo anh ký vào ... Như vậy anh là vợ hắn . Ở cạnh hắn 2 năm nhiều lúc anh tự hỏi cái con người này lấy anh làm gì ? Trong khi hắn vẫn vậy , sáng đi sớm tối về muộn , gặp anh liền mắng đánh . Anh chịu đựng còn tự hứa rằng sẽ bên hắn đến suốt đời còn lại dù có ra sao đi nữa .

Mọi thứ chấm dứt chỉ vì anh thấy hắn ân ái bên người phụ nữ khác ngay trong phòng . Anh tức giận vì chính tấm lòng và tình yêu bị đem ra đùa giỡn . Anh tiến tới đẩy cô gái xinh đẹp kia ra khỏi người Trịnh Hạo Thạc , nhưng hắn đánh vào người anh để bảo vệ cô ta . Hắn ôm người kia vào lòng ôn nhu xoa dịu còn ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo chán ghét trừng anh .

" Tôi nói cho anh biết Mẫn Doãn Kỳ , đây là người con gái tôi yêu ... Anh chỉ là thế thân nhàm chán của em ấy thôi ...BIẾT CHƯA . "

" Nhưng .... Hạo Thạc ."

" Câm miệng ... Bảo bối , em đợi anh nói chuyện với anh ta một lát rồi sẽ quay lại "

Hắn quát anh nhưng sau đó lại dịu dàng quay sang nói với cô ta không khỏi làm mắt Doãn Kỳ lưng tròng , anh cố kìm nén nước mắt đang tuông ra của mình . Hắn đứng lên , nắm chặt lấy cổ anh rồi kéo đi ra phòng khách .

" Trịnh Hạo Thạc , em buông anh ra "

" Câm cái miệng của anh lại đi Mẫn Doãn Kỳ , đừng làm tôi kinh tởm . "

" Hạo Thạc , anh và em đã ... đã kết hôn nhưng ... nhưng em lại cùng cô ta...."

" Kết hôn ? Anh nghĩ cái tờ giấy kết hôn kia giữ được chân tôi . Ngoài tôi và anh ra ai biết hai chúng ta kết hôn hả ? Đừng mơ tưởng nữa ! Anh làm tôi khinh thường . "

" Anh đã làm gì sai sao ? Anh làm gì sai em mới ghét anh đúng không ? .... Thạc , em nói đi ... nói anh đã làm gì đi , sau này anh sẽ không như vậy nữa . "

Doãn Kỳ vừa nói vừa nấc lên vì khó , anh nắm chặt lấy góc áo của câu mà cầu xin . Trịnh Hạo Thạc nhăn mặt sau đó cười đểu nắm chắt lấy cổ anh mà đưa tới .

" Đừng mở miệng ra là Thạc này Thạc nọ nữa . Đồng tính luyến ái... kinh tởm chết đi được , cút . Còn nếu như anh muốn biết mình đã làm gì thì để tôi nói cho biết . Chính anh hai năm trước đã cưỡng hiếp người tôi yêu khiến em ấy phải bỏ tôi lại mà sang nước ngoài sinh con , rồi tỏ ra tôi nghiệp để tôi vớt anh về đúng không HẢ ? "

" Em ... em đang nói gì vậy ? "

Anh thật sự không hiểu , hắn đang nói gì vậy ? Người con gái của hắn anh thậm chí còn không gặp lấn nào làm sao mà cưỡng hiếp cô ta ? cái quái gì đang diễn ra thế này ?

" Anh tự biết mình đã làm gì ... Tôi cho anh hai ngày để biến ra khỏi cuộc sống của tôi."

Hắn nói rồi rời đi được vài bước thì quay người lại quăng vào mặt anh một xâu chìa khóa .

" Chìa khóa và thẻ ngân hàng ... anh đến nhà theo địa chỉ tôi ghi mà đưa thằng nhóc khốn khiếp do anh tạo ra với em ấy đi cho khuất mắt tôi . Hai ngày sau tôi còn thấy hai người một lớn một nhỏ các người ở đây thì đừng trách sao không toàn mạng . "

" Nhưng ... nhưng ...Trịnh Hạo Thạc , anh không làm gì cô ta ... em ... phải tin anh ."

" Tin anh ? Xin lỗi ... tôi tin em ấy hơn anh Mẫn Doãn Kỳ à ."

Hắn nói xong thì nhếch miệng cười rời đi ko quay lại , để một mình anh ở đây không hiểu sự tình gì . Đau đầu ... đầu anh như muốn nổ khi nghe những gì hắn nói , đau lắm ... Tim đau muốn nghẹt thở . Mẫn Doãn Kỳ yểu xìu lê bước chân nặng nhọc ra khỏi cửa căn nhà . Anh làm theo nhưng gì hắn nói . Vậy là con đường anh đi không chỉ một mình mà con có thêm đứa bé không quen không biết đi cùng ..... có được coi là hạnh phúc không nhỉ ?

.

End chap 1

.

Tui viết hơi rối chút , mấy cô chú hớ logic khi đọc nhen

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Tui viết hơi rối chút , mấy cô chú hớ logic khi đọc nhen ... cảm ơn vì quan tâm . #Ray

Drop[ HOPEGA ]First  Love Is Last  Love _by Ray _Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ