Người tới dự tiệc không ít, nhưng cũng may là nơi này vắng vẻ ít người qua lại.
Trì Yên phải đi mấy vòng mới tìm được chỗ này.
Tiệc đêm nhộn nhịp, Trì Yên nghĩ chắc chẳng ai phát hiện ra cô.
Trì Yên bị một tiếng gọi này của Khương Dịch khiến cả người mềm nhũn, tay cô còn nắm chặt viên trân châu. Hạt ngọc bong loáng mượt mà, hơi dùng lực thì cô bị trượt tay, ngón cái và ngón trỏ liền buông viên trân châu.
Xưng hô của Khương Dịch hôm nay gọi cô không giống với bình thường.
Trì Yên ngửi thấy mùi rượu, ngọt ngào chát chát, chui vào trong chóp mũi của cô khiến cô hơi lâng lâng, chóng mặt.
Nhất thời không biết là mùi trên người cô hay là trên người Khương Dịch.
Giọng Trì Yên thoáng run rẩy: “Ai, ai là vợ anh?”
“Em hỏi ai là vợ anh hửm?” Khương Dịch trầm giọng hơn, bàn tay ôm eo cô ngày càng chặt.
Vừa rồi bị anh doạ sợ chết khiếp, nhịp tim của Trì Yên còn chưa đập ổn định lại, cô dùng tay kéo bàn tay anh đang đặt trên lưng mình: “Anh bỏ tay ra…”
Anh dùng lực không lớn nhưng cô tránh thế nào cũng không được.
Bộ lễ phục Trì Yên đang mặc trên người là loại cúp ngực hở lưng, chỉ cần cử động hơi mạnh sẽ lộ cảnh xuân.
Trì Yên đúng là đang ỡm ờ, còn chưa đẩy anh ra, chuông di động chợt vang lên.
Không cần xem cũng biết là Tống Vũ đi lấy đồ ăn.
“Anh buông em ra trước đi, bạn em gọi.”
“Nhớ anh không?”
Không cho anh đáp án, chắc chắn trong thời gian ngắn, Trì Yên sẽ không thể nào thoát ra khỏi vòng ôm của anh.
Trì Yên từ trước tới nay đều là người thức thời, lúc này liền hạ mình: “Nhớ, cực kỳ nhớ anh.”
Thực sự cũng không tính là nói dối.
Cô đã nhiều tuần không gặp Khương Dịch, nói không nhớ chắc chắn là giả.
Mấy ngày đầu cô bận rộn còn đỡ, đến ăn cơm còn qua loa, trong đầu cũng tạm quên mất anh, nhưng lúc rảnh rỗi lại không kiềm chế được mà bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Khương Dịch bận rộn, cô không thể quấy rầy công việc của anh.
Một ngày một cuộc điện thoại, không gọi là không ngủ được.
Bên tai dần im ắng.
Tiệc đêm giống như cách cô rất xa, Trì Yên cúi đầu, hô hấp khó khăn, mùi rượu càng nồng hơn.
Cô nhíu mày hỏi thử một câu: “Uống rượu à?”
Thật ra Trì Yên hỏi bâng quơ thôi, nếu nói rõ ra thì cô uống rượu còn nhiều hơn anh.
Người phía sau lạnh nhạt đáp: “Xã giao.”
Không trách gọi cô cũng không được bình thường.
Điện thoại lại rung, Trì Yên giật mình: “Em đi rồi về ngay…”
Tỗng Vũ không thấy cô, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Khương Dịch cũng không cưỡng ép cô nữa, cánh tay mới hơi lòng ra, Trì Yên đã ra khỏi lồng ngực anh, giày cao gót gõ xuống mặt đất vang lên tiếng “cộp cộp”, cô lùi ngay về phía sau hơn một thước.
Vừa ngẩng đầu, cô nhìn thấy ánh mắt Khương Dịch hơi tối đi.
Người đàn ông mặc tây trang sạch sẽ phẳng phiu, mắt anh hướng lên trên, có thể vì uống rượu, mà mặt anh hơi đỏ, ánh mặt sáng ngời, như cười như không.
“Em như vậy mà nói nhớ anh à?”
Nếu phía sau không phải là bức tường, anh đoán Trì Yên phải lùi lại hơn 10 thước đấy.
“Nhớ thật mà.” Trì Yên liếm môi. “Em chỉ sợ người khác thấy.”
Với tình huống như hôm nay sẽ có nhiều chó săn, lúc rồi bị anh ôm, Trì Yên còn cảm thấy mình hơi sơ suất.
Dù sao trước công chúng, cô cũng phải giữ khoảng cách với người khác phái.
Cho dù là người khác phái đó là người cùng nằm trong sổ hộ khẩu nhà với cô.
Điện thoại đã ngừng rung, phía sau lưng Trì Yên hơi ngứa, hình như là khoá kéo của váy bị cấn vào da.
Trì Yên không để ý, chỉ tay về phía sau Khương Dịch, nhắc anh: “Lục tổng đang đợi anh kìa.”
“Chốc nữa uống ít rượu thôi.”
Trì Yên điểm nhẹ bước chân: “Biết rồi.”
Uống ít hay nhiều, không phải cô muốn là được.
Đến lúc tổng giám đốc của Love giới thiệu cô với người khác, người ta kính rượu cô, bất luận có nói thế nào cũng khó mà từ chối.
Trì Yên không nói ra, trong lòng cô chỉ nghĩ cách làm thế nào để Khương Dịch đi cho nhanh, cô còn phải đi tìm Tống Vũ.
Tống Vũ tính tình nóng nảy, không chừng giờ này đã đợi sốt ruột rồi.
Hôm nay Khương Dịch đến đây cũng vì có chuyện quan trọng, thấy cô nghe lời, thì nâng cổ tay xem đồng hồ, rồi xoay người rời khỏi.
Trì Yên nghẹn một hơi, đột nhiên sau đó nghe một âm thanh vang lên cực kỳ nhỏ.
Không tới vài giây sau, Khương Dịch còn chưa đi được bước thứ hai, phía sau đã có người ôm lấy.
Cơ thể của người phụ nữ vô cùng yêu kiều, hai bầu ngực mềm mại dán vào lưng anh, cách một tầng vải ma sát.
Quả nhiên không uổng công cưng chiều, còn biết chủ động yêu thương nhung nhớ.
Đáy mắt Khương Dịch hơi trầm xuống, yết hầu giật giật, vừa định nói chuyện, thì lại nghe Trì Yên nhỏ giọng thủ thỉ: “Khương Dịch, hình như váy em bị hở…”
Khương Dịch nghe không rõ: “Sao vậy?”
“… Váy em rách rồi.” Giọng Trì Yên cao thêm mấy phần.
Phía trước, Lục Cận Thanh vừa đúng lúc quay mặt qua, nhìn liếc hai bọn họ một cái.
Khương Dịch vừa nhấc mắt, liền nhìn khoé miệng Lục Cận Thanh giật giật, ánh mắt mập mờ, anh thấy khẩu hình miệng của anh ta thốt lên 2 chữ: “Lợi hại!!”