Chương 2

2.1K 181 1
                                    


"Tỳ Mộc Đại Nhân! Ngài đây rồi"

"Tiểu Thảo?"

"Cô Cô dặn con đem chút bánh qua cho ngài, đều là sản phẩm của các tỷ muội trong liêu làm"

"Được rồi"

Trong cái liêu bé nhỏ của Tình Minh, không biết từ khi nào Tiểu Huỳnh Thảo đã trở thành bạn thân của Tỳ Mộc. Là một vạn năm trước, sau khi quỷ vương hạ sắc lệnh cuối, hắn lang thang khắp nơi tìm chốn dung thân. Những ngày mưa trốn trong hang động, những ngày nắng ngồi dưới bóng cây, khổ sở cùng cực bỗng tự nhiên gặp được Huỳnh Thảo đang cùng Cô Cô đi dạo quanh hồ

Nhớ lúc đầu, Cô Cô dè dặt trước bộ dạng tàn tạ của hắn, chỉ có mỗi Huỳnh Thảo là cởi mở đón chào, hỏi han. Là nàng xin Tình Minh cho hắn ở lại liêu, cũng là nàng chăm lo cho Tỳ Mộc suốt thời gian cho đến khi hắn hoàn toàn hồi phục. Lần đầu tiên Tỳ Mộc cảm thấy được yêu thương, lần đầu tiên hắn thực sự ấm lòng, hắn rất trân trọng Huỳnh Thảo như một người bạn-thân

"Ngài cảm thấy ngon không ạ?"

"Ngon lắm"

Tỳ Mộc mới đầu vào liêu được lòng rất nhiều người, không chỉ là nữ nhân mà còn cả nam nhân. Hắn ban đầu luôn tỏ vẻ khinh thường mọi người, sau hoà đồng, thân thiện, ai ai cũng mến

"À Tỳ Mộc đại nhân! Con thấy hình như sắp có người mới nhập liêu"

"Người mới?"

"Dạ! Con ngang qua phòng Tình Minh nghe được Tình Minh với Bác Nhã nhắc gì đó đến người mới, còn thấy cả tên ngài xuất hiện nữa"

"Tên ta?!"

"Dạ! Tình Minh hình như lo lắng cho ngài"

"Ta có làm sao đâu?"

"Con chịu á! Nhưng mà hình như là người rất mạnh đấy! Hơn cả Tỳ Mộc Đại Nhân!"

"Là ai mà láo thế, lại còn mạnh hơn cả ta?"

"Con chỉ biết thế thôi!"

Cả buổi chiều hôm đó, Huỳnh Thảo ngồi bên cạnh Tỳ Mộc kể tất thảy chuyện trên trời dưới biển cho hắn nghe. Hắn trông rất vui vẻ hơn trước đây rất nhiều, Tỳ Mộc đã hoàn toàn quên mất lí do tại sao hắn lại rời bỏ Đại Giang Sơn đến ngụ trú tại cái liêu nhỏ bé này. Mỗi lúc chán lại mò đến tìm Huỳnh Thảo kể chuyện, mỗi lúc buồn lại tìm đến Dạ Xoa nghịch, mỗi lúc nản lại kiếm Đại Thiên Cẩu uống rượu. Cuộc sống ấm no, đầy đủ nhưng tại sao trái tim hắn lại thiếu vắng một mảnh.....

Tại sao....

----------------------------------------------

Mấy hôm sau

Hôm nay cũng như mọi ngày, đánh rắn xong Tỳ Mộc lại tìm đến cây anh đào ở sân sau. Hắn hay ngồi đây một mình, nghĩ chuyện đời, luôn có chén rượu nhỏ bên cạnh bầu bạn, cảnh như này thường gợi nhớ lại chuyện xưa, luôn khiến lòng hắn cười nhẹ vài câu

Bạn cũng sẽ thích

          

'Soạt'

Có tiếng bước chân

"Tỳ Mộc"

Hắn không quay đầu, nghe là biết Tình Minh đến, cao mạn đáp

"Có việc gì?"

"Có người mới đến liêu, ngươi chỉ giáo hắn được không?"

"Lằng nhằng"

Tỳ Mộc đứng dậy, một tay cầm chén rượu, tỏ vẻ khó chịu, hắn quay lại, hai mắt liền trợn tròn, chén sứ trên tay bị buông rơi vỡ thành mảnh nhỏ trên thềm cỏ

"Tỳ Mộc"

Một bước tới là một bước lui, người hắn run nhẹ khiến người đối diện có chút thất vọng. Trong khoảnh khắc, Tỳ Mộc tâm sợ hãi liền quay đầu chạy trốn, để lại một bóng người lẻ loi đang giơ tay cố với tới. Tình Minh đứng đằng sau, khẽ mỉm cười lại lắc đầu, tay phe phẩy quạt

"Cần ta giúp không"

"Không cần, chuyện từ đây bổn đại gia lo"

.

.

.

Chạy được một hồi, rốt cuộc hết hơi, Tỳ Mộc nằm bẹp xuống thềm cỏ xanh, thở dốc. Cũng đã sẩm tối, nằm được một lúc ngắm trời sao mây vàng, vẫn chưa định thần được mọi chuyện thì bụng đã réo lên, mà về liêu lúc này không những không có mặt mũi nhìn 'người đó' còn sợ tính mạng bị đe doạ

'Soạt'

Nghe tiếng chân người bước tới, Tỳ Mộc giật mình ngồi dậy, định đứng lên chạy tiếp thì ngực liền bị ấn mạnh xuống thềm cỏ

"Tỳ Mộc"

Là nỗi sợ lớn nhất của Tỳ Mộc, một chục năm qua hắn đã cố gắng quên hết quá khứ, mọi đau khổ hắn tự chuốc lại ùa về trong chớp mắt. Tỳ Mộc phía dưới hoảng sợ lại trái ngược với người phía trên đang điềm tĩnh nhìn hắn, mặt có phần khổ tâm

"Bạn thân! Cậu tới đây làm gì? Bỏ tớ ra! Tớ không xứng đáng nhìn mặt bạn thân!"

Tỳ Mộc thét lớn, nước mắt tự dưng ào ào không thể dừng lại, một tay hắn che mặt, miệng liên tục nói 'không' trông như con nít hờn dỗi mãi không thôi

"Tỳ Mộc"

"Hức...không..."

"Tỳ Mộc"

"Hức..."

Gọi mãi hắn không thưa, gọi hoài hắn vẫn che, Tửu Thôn hết kiên nhẫn hất tay ra, tức giận siết cổ tay hắn, lớn giọng gằn từng chữ

"Mày khóc cái gì?!"

Tỳ Mộc nghe vậy có phần sợ hãi liền nín khóc, mở to mắt nhìn người phía trên, sụt sịt vài tiếng rồi thôi. Tửu Thôn khó chịu nhìn Tỳ Mộc như vậy lại có mấy phần thương xót, cảm thấy hắn thật khó chiều nhưng cũng thật dễ thương

[Tửu Tỳ] Ngươi là của Bổn VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ