+ Title: Thẩm Xương Mân, ngươi đừng hòng chạy trốn
+ Author: …
+ Trans by QT tiểu muội aka super uke
+ Edit : kimkimin
+ Pairing: ChangBum
+ Rating: 15+
+ Stt: Complete
Thanks
Note: Mình chưa xin bản quyền của fic này, chỉ copy-paste lên phone đọc, nên xin bạn trans/author của fic này bỏ quá cho.
“Phạm Phạm, chờ ta một chút.” Một tiểu nam hài dáng vẻ thanh tú ra sức chạy, tựa hồ là đang đuổi theo cái gì đó.
Lúc này phía trước một tiểu nam hài quay thân, ngểnh cổ lên, cặp má bánh bao phấn nộn phúng phính, căm giận hô to: “Thẩm Xương Mân, ta nói rất nhiều lần rồi, ta lớn hơn ngươi, ngươi phải gọi ta là ca! Gọi ca, có biết hay không!”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Khởi Phạm, Xương Mân trái lại nở nụ cười hài lòng, sẵn tay nhéo nhéo bầu má khả ái của Khởi Phạm :”Phạm phạm, ngươi như vậy rất giống chiếc bánh bao nga ~~ ha hả ~~ “
“Thẩm Xương Mân, ngươi! ! ! ! Hanh! Ta không bao giờ … để ý ngươi nữa!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khởi Phạm đỏ bừng vì tức giận, cố sức tung vào chân Xương Mân một cước, rồi cũng không quay đầu lại mà chạy đi về phía trước.
“Phạm Phạm. . . . .” Xương Mân chỉ có ôm chân đau nhức, nhìn Khởi Phạm chạy xa.
Đây là kỉ niệm lúc Xương Mân và Khởi Phạm lúc 6 tuổi, hai người đều là hảo bằng hữu.
Như vậy 10 năm sau bọn họ sẽ như thế nào ni?
10 năm sau, Khởi Phạm và Xương Mân đã là học sinh cao trung, Xương Mân bởi nhảy lớp nên hiện tại hắn là đồng học với Khởi Phạm.
10 năm trước, tình cảm hai người vẫn không có sự chuyển hóa gì đáng nhắc.
“Phạm Phạm, buổi tối ta ở nhà một mình. Vừa vặn ta mới mua một bộ trò chơi, ngươi tới nhà của ta chơi với ta có được hay không?” Giờ ra chơi, Xương Mân đi tới trước chỗ ngồi của Khởi Phạm hỏi.
“Ân, tốt!” Khởi Phạm vừa nói vừa lộ ra dáng tươi cười như ngày nào.
Trong lòng Xương Mân bỗng rộn ràng, kiểm soát không được mà khiến mặt trở nên đỏ bừng.
“Xương Mân, mặt của ngươi thế nào lại hồng như thế? Nóng rần lên nữa này? Có muốn hay không xuống phòng y tế?” Khởi Phạm hỏi dồn, lo lắng nhìn thần sắc của Xương Mân.
“Nga. . . Cái này. . . Ngạch. . Không có việc gì. . Ha hả. . . Vào học rồi, ta quay về chỗ ngồi.” Xương Mân bước đi lảo đảo vài bước rồi mới về chỗ ngồi.
Lúc Xương Mân vội vã quay bước đã không nhìn thấy khóe mắt Khởi Phạm lóe lên một tinh quang, miệng nở một nụ cười thập phần giảo hoạt.
Tan học, Khởi Phạm và Xương Mân theo ước định đi tới nhà Xương Mân. Sau khi ăn tối đơn giản, hai người bắt đầu xem trò chơi, bởi vì ngày thứ hai là lễ bái thiên, nên hai người vẫn chơi đến hơn 11h mới tắm và ngủ.
Thế nhưng lúc Xương Mân tắm rửa xong đi vào phòng ngủ thì một cảnh tượng khiến hắn muốn phụt máu mũi —— Khởi Phạm chỉ mặc độc nhất chiếc áo sơmi, nằm nghiêng tại trên giường, một tay chống đầu, tay kia khoác lên trên đùi trắng noản trơn truột, mị nhãn như tơ nhìn Xương Mân đắm đuối. Xương Mân không kiểm soát được cơ thể mà trở nên đỏ bừng, cảm giác được bộ vị đang xảy ra biến hóa, muốn dời mắt khỏi cơ thể Khởi Phạm, thế nhưng nhãn thần như bị cố định, vô pháp dời, chỉ có thể thẳng lăng lăng nhìn Khởi Phạm.
Thấy Xương Mân cứ nhìn chính mình chăm chăm, Khởi Phạm bất giác cũng trở nên đỏ bừng. Khóe miệng Khởi Phạm vẽ nên một đường cong, từ trên giường đứng lên từ từ tiến đến Xương Mân. Hiện tại trên người Khởi Phạm đang mặc độc nhất chiếc áo sơ mi của Xương Mân, áo rộng thùng thình vừa vặn che khuất cái mông của Khởi Phạm, lộ ra trắng hai chân trắng mềm nõn trơn.
Thấy Khởi Phạm đã đi tới, mặt Xương Mân càng đỏ hơn, vội vã xoay chuyển thân người.
Khởi Phạm lộ ra nụ cười gian tà, đi tới phía sau Xương Mân, từ phía sau nắm thắt lưng của hắn, cằm để trên vai Xương Mân, khẽ cắn nhẹ một chút vào lỗ tai mà nhẹ giọng gọi vào: “Xương Mân a ~~ “
“A?” Bị Khởi Phạm khiêu khích bằng động tác mơn trớn, hiện tại mặt Xương Mân đỏ hơn trái cà chua.
“Xương Mân a ~~ ngươi thích ta sao?”
“Hỉ. . Thích.” Trời biết Xương Mân khó khăn lắm mới thốt ra điều này.
“Thực sự?” Tuy rằng là câu nghi vấn, thế nhưng Khởi Phạm lại trưng ra dáng tươi cười. Bả vai Xương Mân quay thân về sau, nhượng hắn đối mặt chính mình.
Bị ép xoay thân thể, Xương Mân không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai đối mặt với đôi mắt đầy mê hoặc của Khởi Phạm. Xương Mân nắm chặt ngón tay vào góc áo, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, hắn cũng không muốn thương tổn Khởi Phạm, cho dù rất thương hắn, nghĩ như vậy mà giữ lấy hắn.
Nhìn ra tâm tư của Xương Mân, Khởi Phạm ngẩng đầu hôn lên môi Xương Mân.
Đôi môi mềm mại của Khởi Phạm truyền đến một xúc cảm kì lạ khiến thần kinh Xương Mân bị tê liệt. Hơn nữa Khởi Phạm lại vươn lưỡi khẽ liếm môi hắn, dục hỏa trong cơ thể nhanh chóng bùng phát. Xương Mân dùng tay chế trụ ót của Khởi Phạm để nụ hôn sâu hơn, chuyển từ bị động thành chủ động, vươn đầu lưỡi tách hàm răng của Khởi Phạm, cùng lưỡi Khởi Phạm dây dưa cùng một chỗ, cố hấp thụ những giọt mật tình trong miệng Khởi Phạm.
Bị Xương Mân đột nhiên nhiệt tình đáp trả làm cho hô hấp trở nên gấp gấp, Khởi Phạm nhất thời bất động chỉ có thể nương theo hành động của Xương Mân. Nước bọt theo cổ Khởi Phạm chảy xuống, ngọn đèn leo lắt phát quang khiến cảnh tượng thêm kỳ diễm.
Bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, bàn tay Xương Mân tiến vào bên trong quần áo của Khởi Phạm, chậm rãi khai mở từng chiếc cúc, hai hạt hồng đậu trước ngực Khởi Phạm cứng ngắc lên, hắn nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa với thân thể mẫn cảm, khi buông Khởi Phạm bị vẫn có chút sưng đỏ trên môi. Xương Mân tay kia kéo lấy khóa áo của Khởi Phạm, cố sức lôi kéo, “Xích lạp” một tiếng, toàn bộ cúc đều bị bung ra.