"Hải Quế!!!"
Tiếng gọi vọng đến làm tôi giật cả mình, vừa quay đầu lại tôi đã nhận ngay liên hoàn mắng khiến máu của tôi bình thường đã nóng, bây giờ nó đã sôi lên.
"Ông nói cái gì đấy?!!"
"Tôi hỏi ông đứng lơ ngơ ở đó làm gì? Tránh đường để cho tôi còn nhìn chứ!" Con Gấu Nga vừa to vừa béo lại quát, "Chọn vị trí cho tốt vào, tôi mà bắt hụt nữa thì tôi xử ông tại sân này đấy nhé!"
Đợi cho con Gấu ấy nói xong, tôi đã đứng ở một vị trí an toàn, lúc này mới quay lại mắng trả, "Bố đéo! Nói lắm!"
Con Gấu Nga kia trợn mắt nghiến răng không làm gì được, cậu ta là thủ môn, có giỏi thì bỏ khung thành đến đây mà hấp nhau, tôi chả ngán bố con thằng nào cả đâu.
Quay lại với trận đấu, chúng tôi cần phải tập trung một ngàn phần trăm để hướng đến mục tiêu cuối cùng là trận chung kết. Tôi ép xuống sự nóng nảy có sẵn trong máu, lầm bầm trong miệng chửi thầm con Gấu Nga kia.
Khi tiếng còi kết thúc trận đấu được cất lên, toàn đội như vỡ oà, cuối cùng thì chúng tôi đã được vào chung kết, chức vô địch cách chúng tôi không còn xa nữa. Con Gấu Nga vui mừng ôm choàng lấy tôi, mắt cậu ta ướt sũng như sắp khóc đến nơi vậy.
Gấu Nga à, cứ yên tâm, những lời cậu nói tôi sẽ nhớ mãi không quên đâu! Cứ bình yên tại đây đã, về phòng tôi sẽ tính sổ với cậu sau.
"Hải Quế! Hải Quế!"
Giọng con Gấu ấy to đến nỗi tai tôi cũng lùng bùng.
"Gọi cái gì?"
"Chúng ta sẽ chiến thắng chứ?" Mặt cậu ta có vẻ hơi lo lắng.
Tôi liếc mắt nhìn cậu ta một cái, không nói nhiều, "Việt Nam vô địch!"
"Đúng vậy, Việt Nam vô địch!" Cậu ta gật đầu hét lớn lặp lại.
"Còn trước khi Việt Nam vô địch, cậu vào đây!" Tôi nắm lỗ tai cậu ta kéo đi về phòng.
Lúc đi ngang qua chỗ cánh phóng viên, cậu ta làm như thân thiết với tôi lắm, câu cổ tôi lại cười hở hơn chục cái răng với họ, tôi thấy chuyện đã rồi thôi thì cũng giả vờ một tí, nhếch mép một cái đại khái là có cười.
"Hải Quế! Hải Quế! Giận dỗi gì tôi à?" Đi khuất tầm mắt phóng viên, cậu ta giả vờ tội nghiệp hỏi tôi.
"Lúc nãy trên sân cậu quát tôi!"
Gấu Nga mặt đơ ra rồi phụt cười, "Vẫn còn giận á?"
"Ai cho cậu quát tôi?!"
Gấu Nga thấy tôi vẫn còn giận, hạ giọng năn nỉ, "Được rồi mà, giận nhiều sẽ mọc mụn giống Tư Dũng đấy."
BẠN ĐANG ĐỌC
Bầu Trời Năm Ấy
FanfictionBầu trời năm ấy không xanh mãi, người tôi thương giờ đã phải lòng ai...