Chương 5

640 55 0
                                    

Adrien đeo túi qua vai và đóng cửa tủ khóa, sẵn sàng về nhà. Trường học vừa kết thúc một giờ trước, nhưng vì hôm nay là sinh nhật của Alya nên Adrien đã nán lại với Nino.
Các chàng trai đã cố gắng gói món quà mà Nino đã mua cho Alya. Đó là một món quà nhỏ nhưng chu đáo: một cuốn tạp sổ màu đỏ với chấm bi đen, giống như một con bọ rùa. Nino đã nhìn thấy nó trong khi mua sắm và nghĩ rằng đây sẽ là một nơi tuyệt vời để Alya ghi lại những phát hiện của cô về Ladybug trước khi đối chiếu chúng và đăng chúng lên blog của cô.
Họ mất nửa giờ để tìm ra cách gói quà. Và khi họ đã làm xong, Nino nghĩ rằng nó trông không đủ hoàn hảo, vì vậy họ đã mở hộp và thử gói lại nữa trong nửa giờ .
Adrien rời đi sau khi Nino ngại ngùng trao cho Alya món quà, cô trao cho Nino một cái ôm ngọt ngào. Adrien cũng tự hỏi tại sao Alya vẫn còn ở trong trường mặc dù các lớp học đã kết thúc từ lâu. Tâm trí anh bắt đầu trôi dạt đến Marinette. Nếu Alya vẫn còn ở trường, còn Marinette thì sao?
Anh nghĩ về cô khi anh đi dọc hành lang. Anh nhận ra rằng anh đã suy nghĩ rất nhiều về Marinette kể từ khi anh quyết định tìm hiểu cô. ngoài Lady bug. Cô là người tốt nhất anh từng gặp, và anh không thể ngừng nghĩ về người bạn mắt xanh của mình. Anh nhớ ra rằng mình chưa đi chơi với Mari, theo kế hoạch anh sẽ là Chat Noir đi chơi với cô để hiểu thêm về cô nhưng lần trước là một thảm họa anh đã làm cô khóc.
Anh thở dài
Anh đang đi bộ trong phòng tập thể dục và lơ đãng nhìn qua cửa sổ thì thấy cô. Ở đó, cô ở đầu kia của phòng tập thể dục, bằng máy chạy bộ, quay lưng về phía cửa sổ và hành lang.
Bím tóc của cô đang nảy lên xuống khi cô chạy.
Adrien dừng lại trong suy nghĩ của mình. không biết tại sao, nhưng đột nhiên anh cảm thấy mình vội vã quay lại tủ đồ để thay bộ đồ PE. Adrien đột nhiên vui mừng vì anh luôn giữ thêm một bộ trong tủ đồ của mình.
Plagg bay ra khỏi túi để nhìn chằm chằm vào con người của anh, người đang vật lộn để mặc áo vào. "Tôi nghĩ rằng chúng ta đang về nhà?"
"Thay đổi kế hoạch. Chúng ta sẽ đến phòng tập thể dục," Adrien trả lời, mất tập trung. Khi áo sơ mi của anh mặc xong , anh ấy cúi xuống để đi giày thích hợp.
"Nhưng bạn có một phòng tập thể dục ở nhà."
"Tôi đột nhiên thích phòng tập thể dục trong trường."
"Nhưng bạn có một phòng tập thể dục ở nhà," Plagg lặp lại, như thể lần đầu tiên Adrien không nghe thấy anh ta. "Và phô mai."
Adrien cười thầm. Anh biết Plagg sẽ đề cập tới phô mai. Nháy mắt với kwami ​​của mình, Adrien lấy một cái hộp ở góc tủ khóa của mình. Khi Plagg mở nó ra, Plagg gần như hét lên sung sướng. Đó là một hộp đầy phô mai!
Plagg không lãng phí thời gian trong việc nhét phô mai vào cái miệng nhỏ bé của mình. Anh nhắm mắt lại trong hạnh phúc, nhưng lại mở chúng ra một cách ngắn gọn để nói với Adrien, "Chiếc áo của bạn bị ngược."

Adrien đứng cạnh cửa phòng tập trong gần năm phút. Anh đột nhiên lo lắng, và anh đã bắt đầu đổ mồ hôi mặc dù anh thậm chí còn chưa bắt đầu tập thể dục.
Anh lắc đầu, rũ bỏ nỗi lo lắng. Đó chỉ là Marinette. Khoan đã là Marinette.
"Marinette!"
Adrien nhảy lên. Cánh cửa đột nhiên mở ra và Marinette bước ra. Đôi mắt cô mở to như của Adrien khi họ nhìn chằm chằm vào nhau, không nói một lời. Cô ấy đã đẩy rìa băng đô của mình trở lại trên trán, và Adrien không thể không đổ những giọt mồ hôi.
Anh là người đầu tiên thoát ra những suy nghĩ của mình.
"Marinette," anh bắt đầu chậm chạp, cố gắng không để lộ sự thất vọng của mình. "Bạn đã tập luyện xong rồi à? Bây giờ bạn có rời đi không?"
Marinette chớp mắt và nuốt khan. "Không, mình cần uống nước. Nhưng lại quên đã để chai nước ở đâu!."
Adrien rất ngạc nhiên khi cô không nói lắp bắp. Cô cũng ngạc nhiên khi tay của Adrien bất ngờ lấy ra một chai nước.
"Đây," anh nói, bình tĩnh và đều đặn nhất có thể.
Marinette từ từ đưa tay ra. Cô đã cố gắng hết sức để tránh chạm ngón tay vào bàn tay của Adrien, nhưng cô không thể. Tay cô chỉ run quá.
Khi cô chạm vào anh, trái tim cô đập loạn nhịp và cô lo lắng.
Adrien gãi gáy, một cử chỉ mà Marinette nhớ lại khoảng khắc họ vô tình chạm tay vào nhau khi cô và anh đang tập luyện cho giải đấu game.
"Cảm ơn," cô nói nhẹ nhàng. Trước khi cô nhấp một ngụm nhỏ, cô lại nhìn vào mắt anh. "Bạn cũng đang đi đến phòng tập thể dục?"
"Vâng, tôi đã. Này, Marinette,. Bạn có phải đang khát nước. Tôi có một chai khác trong túi của tôi. Bạn có thể lấy nó!" Adrien nói, chỉ vào túi tập thể dục của mình.
Marinette mỉm cười biết ơn với anh và uống vài ngụm một cách duyên dáng nhất có thể. Nó làm dịu cơn khát của cô vô cùng, và cô nhắm mắt lại trong sự thích thú. Khi cô mở mắt ra nhìn Adrien, anh mỉm cười và gật đầu đi về phía phòng tập thể dục, và họ đi vào.
Marinette đi đến máy chạy bộ một lần nữa, và Adrien tò mò, nhưng anh không hỏi. Anh đến bên cạnh cô sau khi duỗi tay, rồi họ bắt đầu chạy.
Không ai trong số họ nói bất cứ điều gì với nhau. Đó là một sự im lặng thoải mái, chỉ có tiếng nhạc phát ra từ điện thoại của Marinette và tiếng bước chân của họ tràn ngập căn phòng. Họ là những người duy nhất ở đây. Thỉnh thoảng, họ sẽ nhìn nhau và nở những nụ cười nhỏ, ngại ngùng.
Họ tiếp tục chạy, giữ tốc độ tốt, cho đến khi Marinette nhấn nút để tăng tốc độ của cô. Adrien nhìn chằm chằm khi cô chạy nhanh hơn, nhanh hơn anh.
Sau đó, anh nhấn nút trên máy của mình, chọn tốc độ nhanh hơn tốc độ của cô. Marinette nhìn qua Adrien, và anh ta quay lại nhìn cô với nụ cười tự mãn.
Cô cau mày nhìn anh, nhưng không thể không giúp cô nở một nụ cười cạnh tranh. Vì lý do nào đó, cô cũng quyết định tăng tốc độ của mình.
Điều đó dẫn đến việc Adrien ngày càng tăng tốc độ.
Marinette cũng tăng .
Và nó cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi Adrien không thể theo kịp tốc độ máy chạy bộ của mình. Anh bị trượt chân và ngã xuống đất với một tiếng uỵch. Anh rên rỉ, xoa lưng.
Marinette không thể ngăn tiếng cười phát ra từ miệng mình. Khi cô cười không tập trung nó cũng khiến cô ấy bay ra .
Cô đáp xuống mặt đất bên cạnh Adrien.
Bây giờ đến lượt anh cười. Họ cười cho đến khi bụng đau, và khi xong, họ nằm trên mặt đất và nhìn lên trần nhà. "Và điều đó kết luận cơ bắp của chúng ta đang hoạt động," anh nói đùa, chỉ vào bụng mình.
Marinette lại cười và lăn qua một bên, nhìn chằm chằm vào Adrien. Anh vẫn nằm ngửa, nhưng quay đầu lại nhìn cô. Anh mỉm cười ấm áp. "Đây là niềm vui."
"Đúng" cô đồng ý, thực sự, mặc dù tất cả những gì họ làm là chạy và cạnh tranh và rơi xuống đất. Nhưng, nó có ý nghĩa là rất nhiều đối với họ
Adrien nhận thấy đôi má đỏ ửng của Marinette. Việc cô nằm xuống bên cạnh anh, nhìn anh theo cách này khiến trái tim anh tan chảy, khiến mặt anh cũng bỏng rát, nhưng anh mừng vì anh có thể dùng việc tập luyện quá nhiều làm cái cớ cho trạng thái khuôn mặt đỏ của anh và đôi tai.
Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu, không muốn rời xa.
Sau một lúc, Adrien phá vỡ sự im lặng. "Marinette," anh thì thầm.
"Hừm?" Cô hỏi.
"Bạn sẽ là bạn tập luyện của tôi?". Anh nói, đang vui mừng vì đâu có thể là cơ hội tốt để tiếp cận cô
Cô chớp mắt, đôi môi hé mở. Tất cả thời gian này, Marinette đã làm việc trong phòng tập thể dục một mình. Đó là một cách tốt để trốn thoát và nằm trong suy nghĩ của riêng cô, nhưng hầu hết thời gian, nó sẽ trở làm cô thấy đơn. Cô đã luôn hy vọng ai đó sẽ bước qua cửa phòng tập thể dục, và ngay cả khi họ không biết cô, ít nhất cô sẽ không cô đơn.
Cô chưa bao giờ nghĩ người sẽ trả lời những lời cầu nguyện của cô sẽ là Adrien.
Marinette mỉm cười rộng rãi và gật đầu với anh. Anh cũng cười rạng rỡ, đưa ánh mắt trở lại trần nhà và thở dài hài lòng. Anh vui mừng. Phòng tập thể dục trong nhà anh cũng khiến anh cảm thấy vô cùng cô đơn.
Nhưng bây giờ, anh ta có Marinette.
Là một người bạn tập luyện, ý anh là vậy. Phải là vậy không?

[miraculous Laybug] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ