Chương 8

490 62 0
                                    

Junghwa đã hứa với Hyelin nhất định sẽ thuyết phục được vị giám đốc kia.
Sáng hôm ấy, cô mặc quần áo chỉnh chu. Trang điểm nhè nhẹ. 
Hyelin thấy hôm nay Junghwa rất lạ.

"Sao hôm nay em trang điểm và mặc quần áo đẹp vậy?"

"Hôm nay là ngày hẹn với đối tác. Chị quên sao?"

"Sao lại hẹn vào chủ nhật?"

"Tại vì ông ta đã kín lịch hết rồi chỉ con trống mỗi hôm nay. Phải biết nắm lấy thời cơ."

"Vậy ai ở nhà với tôi?"

"Một mình."

Hyelin xị mặt một lát rồi lại cười.

"Hay chúng ta sinh một đứa đi. Để đỡ cô đơn."

"Chẳng phải chị bảo ghét tể con sao?"

"Vốn là không thích thật vì nó chiếm tiện nghi của tôi. Nhưng mà những lúc ở nhà một mình như thế này thì có cũng vui."

"Chị chỉ xem nó là thú vui khi buồn thôi sao?"

Junghwa trợn tòn mắt nhìn Hyelin. Hyelin vẫn điềm tĩnh trả lời.

"Khi nào em sinh con cho tôi?"

"Tùy tâm trạng."

"Bây giờ tôi rất có tâm trạng."

Hyelin cười cười đi về phía cô. Cô lập trác cầm túi sách phóng ra khỏi phòng. Đến phòng khách thì quay lại nói. 

"Hôm nay có bạn em đến đấy. Hyelin ngơ ngác nhìn.

"Ơ... "

Hyelim ở nhà một mình cả ngày. Đến trưa thì có khách đến.

Nghe tiếng chuông cửa liền chạy ra ngoài mở cửa tưởng rằng Junghwa đã về. Khi mở cửa thì thấy một người xinh đẹp đứng trước mặt. Cô nhíu mày hỏi.

"Cô tìm ai?"

"Cho hỏi nhà này có ai tên Junghwa không?"

"Có. Cô tìm Junghwa làm gì?"

"Tôi là bạn học cũ của cô ấy."

"Bạn học cũ... "

Hyelin nhìn từ trên xuống dưới rồi định đóng cửa. Người kia liền nhanh chân chen vào trong nhà. Nhìn Hyelin bằng ánh mắt khinh thường. Sau đó phán một câu. 

"Junghwa có mắt nhìn kém thật. Tìm người giúp việc thì cũng phải tìm người ra vẻ một chứ."

"Cái gì?"

"Người ở thôi mà dám lớn tiếng với khách của chủ. Phải bảo Junghwa đổi người thôi." 

Hyelin nhìn từ trên xuống dưới thân hình của mình. Cô chỉ mặc một cái thun với chiếc quần đùi và mang đôi dép đi trong nhà hình con thỏ trông cực kì thanh mảnh mà. Sao cô ta lại bảo người giúp việc nhìn không ra vẻ. Phải chăng cô ta muốn chết. Thở một hơi thật mạnh.

También te gustarán

          

"Mặc kệ ta không chấp."

Hyelin đi vào phòng khách. Ngồi lên ghế vắt chéo chân. Người bạn kia có vẻ bất đồng lên tiếng. 

"Không ngồi dáng vẻ bình thường được sao?"

Hyelin bỏ chân xuống đập tay lên bàn trợn mắt nhìn người kia. Nhưng cô ta không chú ý đến. Bỏ đồ đạc cần tay xuống ghế và ngồi. Hyelin tức giận. Giọng nói như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. 

"Ai cho cô ngồi?"

"Tôi chưa ý kiến mà cô còn dám ý kiến tôi sao? Nói cho cô biết nhé. Tôi là bạn thân của cô chủ của cô đấy."

"Bạn thân của ai?"

"Cô chủ cô là Junghwa không phải sao. Tôi và cô ấy từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Nói ra thì hơi ngại nhưng từ nhỏ đã làm những chuyện rất đáng yêu đấy. Phía sau lưng Junghwa có một vết sẹo nhỏ nhỏ tôi còn biết nữa là. Vết sẹo đó chính là do tôi làm, khi đó bất cẩn làm cô ấy ngã. Tôi với cô ấy cũng được xem như thanh mai trúc mã."

Hyelin nghe xong mặt đỏ bừng lửa giận. Cố gắng nói vài chữ.

"Cô không biết là cô ấy đã có chồng rồi sao?"

"Biết chứ. Năm đó cô ấy có mời tôi. Nhưng do vẫn còn đang du học nên không về dự được."

Hyelin nghĩ thầm "Cảm ơn vì đã không dự."

"Thấy cô cũng đẹp không kém gì tôi nên tôi sẽ nói cho cô nghe. Lúc nhỏ tôi thường nhìn trộm Junghwa ngủ. Còn có cả hôm trộm nữa."

"Hôn trộm... Ở đâu. " Máu đã lên đến đỉnh đầu rồi. 

"Hình như cô cũng thích Junghwa có phải không. Cô ấy đẹp vậy mà. Nói cho cô hay. Tôi hôn trộm thường xuyên nhưng lúc nào cũng bị Junghwa lăn tròn né sang một bên."

Hyelin thở phào nhẹ nhõm. Người bạn kia nói tiếp.

"Mà sao không thấy cô ấy đâu nhỉ. Chẳng phải cô ấy nói hôm nay có ở nhà sao?"

"Người ta có chồng rồi sao cô vẫn không từ bỏ ý nghĩ đen tối vậy?"

"Nói mới tức. Người đó là ai không biết nữa. Dám cướp Junghwa của tôi. Tôi mà gặp người đó sẽ giết người đó không có cơ hội đầu thai."

Hyelin tức giận đến mức muốn cào xé cô ta nhưng vẫn nhịn.

"Bạn của vợ... Bình tĩnh... Không được để xảy ra án mạng.... Mẹ kiếp, dám giết ta đến không có cơ hội đầu thai sao?"

Vừa hay, ngay lúc sắp xảy ra chiến tranh thì Hyelin lại về. Cô bước vào nhà với bộ dạng vui vẻ không nói nên lời. Bước vào nhà liền ngồi cạnh bên Hyelin. Uống hết cốc nước của Hyelin rồi bắt đầu chào hỏi.

"Cậu đến khi nào vậy?"

"Junghwa à, sau càng ngày cậu càng tùy tiện vậy. Đâu phải như lúc nhỏ đâu mà nước của ai cũng cầm uống được. Còn nữa cậu lại ngồi bên tớ nè. Sao lại ngồi bên người giúp việc chẳng có đẳng cấp tý nào."

Junghwa ngơ ngác hỏi lại.

"Ai là người giúp việc?"

"Thì chính là cô ta, người ngồi bên cậu chứ còn ai nữa."

Vợ Là Nhất (HyeJung)Donde viven las historias. Descúbrelo ahora