Chương 13

116 12 0
                                    

Chap 13

Chạy một mạch về tới phòng, hai chân Thái Anh sau một lúc đứng nghỉ ngơi lập tức cảm thấy mỏi vô cùng. Đóng cửa, thay giày, rửa tay mặt thật nhanh, Thái Anh phóng lên giường nằm ườn ra. Còn gì tuyệt hơn một giấc ngủ ngắn sau khi vận động, mà ngủ một chút đầu óc sẽ thứ giãn hơn. Chuyện lúc nãy, Thái Anh không ngừng nghĩ tới, cứ là chuyện có Tỉnh Nam trong đó chắc chắn Thái Anh không thể bình tĩnh phán xét được. Cô xua tay, uống một hớp nước rồi quyết định chợp mắt cho tinh thần tốt hơn. 

5 phút trôi qua, Thái Anh vẫn còn khá tỉnh.

10 phút tiếp theo, Thái Anh hơi mơ màng, nhưng cô hiểu rõ là do ánh đèn cam nhạt nên mới có cảm giác lơ mơ như vậy. 

15 phút sau, đôi mắt Thái Anh khép chặt, hơi thở đều đều. Đột nhiên lúc này âm thanh truyền đến từ cửa, Thái Anh vẫn nhắm mắt, tai nghe tiếng Đa Hân nhẹ nhàng đóng cửa phòng, thay giày và tiến tới gần chỗ cô. Chị nhìn cô vài giây, tiếng bước chân lại khẽ vang lên, sau đó có tiếng nước xả, rồi tiếng bước chân Đa Hân càng lúc càng nghe rõ hơn. 

- Thân ái, em đang suy nghĩ gì vậy? 

- Sao chị biết em không ngủ?- Thái Anh mở mắt, ngồi dậy hướng Đa Hân nói.

- Gì cơ? Dáng vẻ nằm đó của em là dáng vẻ suy tư chuyện hệ trọng. Chị với em quen nhau bao lâu rồi, chẳng lẽ thói quen em chị không rõ. Quan trọng là nhìn điệu bộ đó hài hước lắm.- Đa Hân cười nói, em ấy có thể nghĩ ngàng không để ý, thật ra là ngược lại. 

- A chị ghê thật là...- Thái Anh thấy Đa Hân cố ý trêu chọc mình cũng huà theo, dù trong lòng không thoải mái lắm. 

- Vậy em vừa suy nghĩ cái gì?

- Đã nói là không có gì quan trọng mà.- Giọng Thái Anh trở nên gắt gỏng, nhưng cô nhanh chóng hỏi thêm câu khác để che giấu thái độ của mình.-Còn chị lên hội có gì nghiêm trọng không? 

- À, Tỉnh Đào học tỷ đã giải quyết ổn thoả mọi thứ. Cảnh sát muốn xác nhận thông tin bên phía tụi chị, nói thật chị không thích cách họ tra hỏi chút nào. Thật tốt khi có sự xuất hiện của Tỉnh Đào...- Đa Hân dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng nàng lại trở nên im lặng. Không từ ngữ nào có thể bộc lộ được cảm xúc của Đa Hân. Thái Anh nhìn thấy ánh mắt thể hiện sự ngưỡng mộ đối với Tỉnh Đào lúc Đa Hân nói về chị ấy. Ánh mắt đó làm Thái Anh không thể không tức giận, cô ghét nó vô cùng. Vì sao hết năm lần bảy lượt Đa Hân đều có thiện cảm với Tỉnh Đào, con người đó đã nhẫn tâm từ chối Tỉnh Nam. Không những vậy chị ta còn cố tình thả thính Đa Hân dù biết chị ấy đã có Thái Anh. 

- Đa Hân, chị không nên quá thân thiết với chị ta. Tỉnh Đào rõ ràng là có tình ý với chị... 

- Người chị thích là em, Thái Anh. Và em không cần phải nghi ngờ về điều đó.- Đa Hân khẳng định trước khi em ấy kịp nói ra thêm một tin đồn thất thiệt nào về Tỉnh Đào, nàng không muốn những tin đồn trở thành lý do để Thái Anh ghét Tỉnh Đào.

- Ừ, em biết rồi.- Thái Anh trầm ngâm, Đa Hân là người thông minh làm sao chị ấy chưa nhìn thấu được cô ghét Tỉnh Đào vô căn cứ, và sẵn sàng dùng bất cứ lý do nào để làm Đa Hân tránh xa Tỉnh Đào. Hoặc có lẽ chị ấy đơn thuần nghĩ là cô ghen, nên hoàn toàn không để ý. 

          

- Thân ái, em nghĩ sao nếu chị tham gia ban nhận sự.- Đa Hân vốn không để tỏng lòng chuyện Thái Anh ghét Tỉnh Đào. Chị vui vẻ hỏi Thái Anh. 

- Kì lạ, lúc trước chị sống chết không tham gia cái ban này mà. Sao lại đổi ý rồi?- Thái Anh nhướng mày

- Có người mời, nhiệt tình lắm. 

- À, chị thấy như thế nào. Đó là quyết định của chị, ý kiến từ em đâu quan trọng gì trong chuyện này.

Nghe Thái Anh nói xong câu này tuy rất buồn, nhưng Đa Hân biết em ấy có ẩn khuất trong lòng, đành dẹp cảm xúc bản thân qua một bên . Nàng kéo một cái ghế lại cạnh giường Thái Anh, rồi ngồi xuống, từ tốn nắm lấy bàn tay Thái Anh, hỏi em ấy: 

- Thái Anh, em có chuyện cần nói. Chị sẵn sàng nghe.

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt chứa biết bao nhiều trìu mến của chị, tất cả những trìu mến đó chỉ đương lúc chỉ dành cho cô. Đột nhiên, Thái Anh nghĩ tới giọng nói xen lẫn tiếng nấc của Tỉnh Nam, chợt nhận ra mình không thể quay đầu. Ngay từ lần đầu cả hai gặp mặt, Thái Anh biết Tỉnh Nam chính là người duy nhất cô yêu trong 7 tỷ người trên thế giới. Đối với Đa Hân, cảm giác tội lỗi không ngừng dằn vặt Thái Anh mỗi phút, bấy lâu nay cô đã lừa dối và trói buộc chị bên mình. Vì vậy hôm nay, câu chuyện dối trá này sẽ chấm dứt. 

- Đa Hân, chị muốn biết chuyện gì khiến em đau đầu suy nghĩ. Em rất thích học tỷ Tỉnh Nam...chị có biết không?

- Trời! Chuyện này bình thường mà, em đứng lo. Có cảm tình với tiền bối cũng là đương nhiên thôi. Các tiền bối lúc nào cũng tài giỏi, và lo toan đủ thứ...

- Ý em không phải là cảm tình. Em thích chị ấy, là loại thích của chị dành cho em. Chị đã rõ rồi chứ, Đa Hân.- Thái Anh không thể nhân nhượng cho bản thân thêm một giây nào nữa, cô phải cho chị ấy biết sự thật. Cô không thể làm kẻ nói dối, chơi đùa với cảm xúc của người khác được nữa. 

- Nè, đùa cái gì vui hơn đi Thái Anh. Chị biết em nhạt, nhưng mà cái này không hài hước chút nào đâu.- Đa Hân gắng mỉm cười, chỉ mong Thái Anh sẽ lè lưỡi rồi nói là "lừa được chị rồi nha". Nhưng không. Em ấy nghiêm túc, biểu cảm lẫn đôi mắt của em ấy nói lên điều đó.

- Xin lỗi chị, Đa Hân. Em đã tin tưởng có thể làm mình thích chị, tất cả chỉ là vẫn đề thời gian. Nhưng em không thể, dù chị có cho em bao lâu chăng nữa... Chị không thể sống trong sự lừa dối này nữa. Chúng ta chia tay đi.- Thái Anh giọng nói không chút run rẩy, ngược lại chứa đầy quyết tâm. 

- Không... Em đừng nói vậy.- Đa Hân không tin vào thính giác của mình, bản thân không hiểu người kia vừa nói cái gì, nhưng những lời đó cứ lùng bùng trong tai, và chúng cực kì khó nghe. 

- Đa Hân à...- Thái Anh đứng dậy, ôm lấy Đa Hân. Không ngờ nàng vùng ra khỏi vòng tay cô. Đa Hân đôi mắt tuy chứa đầy lệ, tuyệt nhiệt không có một giọt nào rơi khỏi khoé mi. Nàng đứng dậy, tiến về phía cửa, nhanh chóng mang giày, khoác đại một chiếc áo không rõ dày mỏng. Thái Anh nắm lấy cổ tay Đa Hân, khi thoáng thấy bầu trời dần chuyển sắc:

- Khoan đã, chị đi đâu?

- Chị cần ở một mình.- Sau đó cánh cửa khép lại trước mắt Thái Anh, bàn tay cô từ lúc nào đã tự động thả tay chị ấy. 

.

.

.

.

.

Hai bên đường đã lên đèn, ánh đèn cam nhạt tạo cảm ấm áp cho đường phố cuối đông. Đèn giao thông chuyển màu xanh, Đa Hân băng qua đường, không màng tới chuyện mình đang ở nơi nào, cứ để mặc đôi chân bước đi. Ban đầu Đa Hân chỉ tính lang thang trong khuôn viên trường, không ngờ từ lúc nào đã nhìn thấy hàng quán nhộn nhịp bên ngoài trường. Em kéo khoá áo khoác lên, hai tay rút sâu vào túi áo, có cơn gió lạnh vừa thổi qua. Sáng nay thời tiết đã ấm lên được chút, không ngờ trời đêm đột nhiên trở lạnh, trên người Đa Hân là lớp áo khoác mỏng khó có thể giữ ấm trong tiết trời như bây giờ. Đột nhiên "Ầm!", có người chặn Đa Hân lại, em không rõ đây là ai, nhưng nhìn hắn ta không được đàng hoàng cho lắm. Tuy nhiên, ban nãy Đa Hân đã vô tình nhìn thấy hắn lúc em đi ngang con hẻm mà hắn và vài tên khác đứng trong đó hút thứ gì đó; Đa Hân đã cố gắng đi thật nhanh sau khi nhìn thấy bọn chúng. Không ngờ vẫn bị bọn chúng đuổi kịp. 

- Nè, em gái đang đi đâu?- Một tên trong đám vừa chặn Đa Hân lại, vừa khơi đầu. 

- Ở lại chơi đi.

- Ý hay, nhìn em cũng đang rảnh. Hay ở lại với mua vui cho tụi anh chút đi.

- Đúng đó, giữ nó lại đi. 

- Nhìn mặt cũng xinh phết. Mặt này mà hứng tình thì tuyệt phẩm nhé. 

"Mình phải làm sao đây? Bọn chúng đông quá, tới một, hai, ba,... 5 tên...". Bọn chúng nhao nhao nói, cách tốt nhất để giữ "con mối" bị chi phối. Không hiểu từ đâu ra tên thứ 6, xuất hiện sau cùng.

- Tụi mày im hết đi! Sao nói vậy với một cô gái.- Giọng hắn trầm khàn đặc trưng của những kẻ hút thuốc nhiều. Tên này dáng vẻ như kẻ cầm đầu, khi hắn lên tiếng những đứa còn lại liền im lặng. Rồi hắn nói tiếp: 

- Con bé này, chẳng cần nhiều lời. Cứ dùng mấy "khấu súng" nửa mùa của tụi bây mà chặn nó họng nó lại. Là ổn nhất!- Nói rồi hắn cười lớn, tiếng cười xấu xa nhất mà Đa Hân từng biết. 

Đoạn đường này ít đèn và vắng người, mà đêm thì chỉ mới bắt đầu. 











Đôi lời từ tác giả:

- cao trào quá mn ơi :) 

- Fancy sắp 200M views

- Có khi nào SaMo thiệt không mn... tui không muốn tin vì Dahmo và Saida quá real lol. Nhưng nếu SaiDahMo mà thiệt (chắc chắn là thiệt rồi) thì Dahyun rất khó xử. Cứ tưởng tượng bản thân được cả hai người vừa đẹp vừa chu đáo, đã vậy còn thân với mình, cả hai quay qua thích mình. Thiệt là không biết phải chọn ai. 

Dù sao đi nữa, 

cảm ơn các bạn đã bỏ thời gian ra đọc truyện. 

Một trong 7 tỷ ngườiWhere stories live. Discover now