Vương Nhất Bác sống cùng Bạch Viễn được 4 năm. Có thể người khác nói cậu là một con người bạc tình, nhưng ít người biết, trong 4 năm đó, cậu rất ít khi cười. Tỉnh Bách Nhiên thỉnh thoảng gọi về, nói rằng mỗi lần nhìn cậu phỏng vấn trên tivi đều chỉ có một loại biểu cảm duy nhất.
“Vương Nhất Bác, sao tự nhiên hôm nay gọi tao ra uống rượu?” Hoàng Minh Hạo cùng Vương Hạc Đệ ngồi xuống đối diện Vương Nhất Bác, mỗi người gọi một ly whisky.
“Không có lý do, thích thì uống!”
“Không phải chứ? Mỗi lần uống say… mày đều gọi tên…”
Nói tới đây cánh tay Hoàng Minh Hạo bị Vương Hạc Đệ nhéo một cái mạnh, buộc cậu im miệng.
“Anh họ, bọn em đều chỉ muốn tốt cho anh mà thôi! Nếu đã quyết tâm thì tốt nhất nên quên hẳn quá khứ đi, dù sao anh cũng đã chấp nhận buông tay, giờ anh làm vậy… không sợ có lỗi với Bạch Viễn sao?”
“Đúng vậy, sống với anh ấy được 4 năm rồi, vẫn chưa làm được gì. Thật ra tao đã quên Tiêu Chiến rồi, chỉ là vẫn luôn để hình ảnh của anh ấy sâu trong tim, càng ngày cũng càng ít nhắc lại. Tao muốn thông báo một chuyện, sắp tới chắc sẽ cùng Bạch Viễn kết hôn!”
Vương Hạc Đệ cùng Hoàng Minh Hạo nghe đến câu này suýt sặc rượu. Không ngờ lại quyết định nhanh đến như thế. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác 4 năm qua không hề liên lạc, có lẽ đã sớm lạnh nhạt dần…
Chẳng ai để ý, từ xa có một người con trai mái tóc màu bạc đang lặng lẽ dõi theo bọn họ.
[…]
Hoàng Minh Hạo hẹn Bạch Viễn nói chuyện riêng. Dẫu sao cũng sắp là người một nhà.
“Dạo này anh sống có ổn không?”
“Tại sao cậu lại nghĩ là không ổn?”
“Tôi vẫn không hiểu tại sao nó và anh lại…” Cậu nhìn người con trai trước mặt mình này, trên người tuyệt nhiên không thiếu đồ hiệu, nhưng khuôn mặt chưa bao giờ mỉm cười, cũng không thích nói chuyện nhiều.
“Chuyện kết hôn này tôi cũng không lường trước được, là cậu ấy chủ động đề cập trước. Tôi hơn Nhất Bác mười tuổi, chin chắn hơn cậu ấy nhiều. Ngay từ lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt của cậu ấy, nghe cậu ấy gọi tên Tiêu Chiến, tôi biết tôi không thể nào dành được trái tim Nhất Bác rồi, nhưng nếu có thể ở bên cậu ấy và làm cậu ấy quên đi được kí ức về người con trai ấy thì dù có phải như thế nào tôi cũng sẽ làm.”
Đây là lần đầu tiên Bạch Viễn nói nhiều như thế, ít nhất là đối với Hoàng Minh Hạo. Cậu biết rằng anh phải chịu khổ nhiều, nhưng để chia sẻ với cậu hết những suy nghĩ trong lòng, tuyệt nhiên không phải một điều dễ dàng.
“Anh cứ sống tiếp như vậy, liệu có ổn không?”
“Tôi chưa từng nói rằng tôi không ổn. Tôi biết tất cả những gì hôm nay tôi nhận được, là do khuôn mặt này.”
“Anh có nét giống anh ấy thật, nhất là đôi mắt này.”
“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bức ảnh nào của cậu ấy. Nhưng có lẽ, là một người rất đặc biệt!”
Nói tới đây, Bạch Viễn nở một nụ cười mang ý thật tự giểu, trông lại xa cách.
“Vương Nhất Bác chưa bao giờ coi tôi là Tiêu Chiến, chưa bao giờ đối xử với tôi tốt như đối với cậu ấy, chưa từng chải tóc cho tôi, chưa từng nằm cùng tôi trên một chiếc giường. Nói ra có lẽ cậu sẽ không tin, nhưng tôi và cậu ấy chưa từng ngủ chung giường!”
“Cậu ấy trước mặt luôn gọi tôi là Bạch Viễn, còn khi một mình trong phòng lại lặng lẽ nhớ về Tiêu Chiến, còn gọi là Chiến Chiến, là bảo bối của cậu ấy.”
“Tôi và cậu ấy, cử chỉ thân mật nhất dành cho nhau chỉ là hôn môi. Sau lần đầu tiên gặp nhau ở quán bar, kể cả khi say đến thế nào, cho đến sau này cậu ấy cũng chẳng bao giờ gọi tôi là Tiêu Chiến nữa.”
“Tôi vẫn biết, từ trước đến giờ, người duy nhất cậu ấy yêu là Tiêu Chiến, chỉ trách tuổi trẻ cậu ấy quá bồng bột, không giữ được người mình yêu.”
Nói đến đây anh lại lặng lẽ thở dài, mái tóc bạch kim lay động theo từng cử chỉ của anh.
“Anh không mệt mỏi khi phải trở thành thế thân của người khác sao?”
“Tôi nghĩ có hiểu lầm rồi. Tôi chưa từng, dù chỉ là một phút giây nào nghĩ mình là thế thân của một ai đó. Trong một năm đầu, có thể Vương Nhất Bác chưa thể kiểm soát được cảm xúc của mình, vẫn thường tự nhiên ôm lấy tôi, hôn tôi vô căn cứ, nhưng chưa bao giờ vượt quá tầm kiểm soát, cũng không bao giờ nhầm lẫn giữa tôi và người đó. Nhưng giữa tôi và cậu ấy, luôn tồn tại một bức tường mà cậu ấy chưa từng cho tôi vượt qua, cũng không cho phép tôi được nhắc tới tên người đó.”
“Tôi chỉ nghĩ rằng, chỉ là tình cờ thôi, khuôn mặt này của tôi lại giống với Tiêu Chiến, có như vậy tôi mới có thể gặp được Nhất Bác!”
“Cậu biết không, trong vòng bốn năm qua, mùng 5 tháng 10 hằng năm Vương Nhất Bác sẽ không về nhà.”
Hoàng Minh Hạo đã dần dần hiểu ra, Bạch Viễn chỉ giống như một ân nhân đối với Vương Nhất Bác, giúp cậu vượt qua được giây phút khó khăn đó, ngoài sự biết ơn mà cậu dành cho anh, không tồn tại thứ gì gọi là tình yêu. Ngoài mặt đúng là giống Tiêu Chiến, nhưng bên trong lại khác anh hoàn toàn, Vương Nhất Bác luôn cảm thấy điều này ờ Bạch Viễn. Chắc ai cũng hiểu được, Vương Nhất Bác biết trên đời chỉ tồn tại một Tiêu Chiến như thế, không có ai có thể thay thế được… Nhưng mà…
“Tôi có thể hiểu được thắc mắc của cậu. Tại sao Vương Nhất Bác giữ tôi lại. Là để nhắc nhở mình vì đã bồng bột, thiếu suy nghĩ như thế nào.”
Hoàng Minh Hạo giờ mới hiểu ra là từ trước tới nay cậu chẳng biết gì về anh hết, hầu như là không… Người con trai này, không ngờ lại phải một mình giữ nhiều suy nghĩ như thế.
Anh kể cho cậu về cuộc đời mình, lần đầu tiên cậu thấy anh mất bình tĩnh, gần như không thể kiềm chế cảm xúc.