Ánh mặt trời sáng sớm chiếu lên trên mặt Doyeon, ánh sáng ấm áp, tất cả đều đẹp như vậy.
Yoojung yên lặng nhìn cô, tay bất giác sờ lên cái trán nơi bị cô vừa hôn xuống, đột nhiên cười 'ha ha', sau đó nàng vòng tay ôm lấy cổ Doyeon, kéo cô đến bên người, nói: "Cô hôn trộm tôi?"
"Thì sao?" Doyeon nhướng mày, cười đến chế nhạo.
"Doyeon mà tôi biết, cũng không phải là kẻ tùy tiện chiếm tiện nghi người khác." Yoojung cúi đầu, vừa nói, vừa cởi mấy cái nút áo Doyeon, lại đem chúng cài lại, động tác khỏi nói có bao nhiêu ái muội. Nàng nói xong, ngẩng đầu giảo hoạt nheo mắt. "Cô nói đi?"
Yoojung hôm nay tâm tình thoạt nhìn khá tốt, Doyeon mơ hồ đoán được có bao nhiêu nguyên nhân trong đó, cô chỉ cười cười, nói: "Chẳng lẽ cô không biết, cô nói câu đó có một nửa chính là, kẻ tùy tiện thì không phải là người sao?"
"......" Yoojung liếc Doyeon một cái, nhớ lại một màn tối qua, nhịn không được trả lời một cách mỉa mai, nói: "Tối qua cô xác thực không phải người."
"Phì!" Doyeon nghe vậy, hiểu được ẩn ý bên trong câu nói đó, buồn cười cười rộ lên.
"Tắm rồi?" Yoojung đưa tay vuốt vuốt tóc Doyeon, hờ hững hỏi.
"Ừ." Doyeon nói xong, xoay người nhặt lên chiếc váy tối qua ở bên giường mặc vào. "Đói bụng không?"
Lúc này Yoojung đã lười biếng ngồi dậy, nghe Doyeon hỏi, nàng mới ỉu xìu lên tiếng: "Ừ."
"Muốn ăn gì?" Lúc Doyeon nói chuyện, đã mặc xong chỉnh tề đi trở về bên giường Yoojung, cô vừa hỏi vừa đưa tay xốc lên cái chăn trên người Yoojung. "Đứng dậy nhanh."
"Ê, đừng xốc lên!" Yoojung dưới chăn hoàn toàn một bộ dáng trơn bóng, đêm qua thì không tính, nhưng nàng cũng không có tùy tiện lỏa thân cho người ta ngắm. Nên mắt thấy ma trảo của Doyeon đưa tới, nàng nhanh tay bắt lấy góc chăn trước, nói: "Đừng đùa giỡn lưu manh."
Doyeon 'Xùy' một tiếng cười lên, nói: "Còn sợ tôi đùa giỡn lưu manh à?"
Nghe xem, lời này thật sự là rất rõ ràng. Yoojung tức giận trừng mắt nhìn Doyeon, suy nghĩ một chút, nàng cũng không nhăn nhó, trực tiếp ở trước mặt Doyeon hất chăn, bước xuống giường.
Đáng tiếc vừa bước xuống, Yoojung liền nhuyễn chân lảo đảo muốn ngã sấp xuống sàn, may mà Doyeon nhanh tay lẹ mắt một bước đỡ lấy nàng, bằng không nàng sẽ cứ vậy mà ngã xuống.
"Ách." Doyeon ôm Yoojung vào trong ngực, miệng nhẹ phát ra một tiếng cười nhạo không có ý tốt, cô lần nữa đem Yoojung đặt lên trên giường, vuốt mũi buồn cười nói: "Sao không cẩn thận như vậy."
"Là tại ai." Yoojung nghiến răng nghiến lợi nói xong, nhịn không được nhéo cánh tay Doyeon đang đỡ lấy nàng, mượn lực này mà trút hận. "Nếu tối qua cô biết tiết chế, hôm nay tôi sẽ trở nên như vậy sao?"
Nói chưa dứt lời, vừa nói nàng vừa hoàn toàn triệt để cảm giác được thân thể mình có bao nhiêu không khỏe. Nghĩ, lòng nàng càng thêm giận, lực đạo trên tay càng mạnh hơn.
"Được rồi được rồi." Doyeon tốt tính dỗ nàng, "Tôi đi làm bữa sáng cho cô."
Dù cho là ai thì một cái đánh vào bông đều như không, huống chi người luôn chịu mềm không chịu cứng như Yoojung, cho nên lửa giận đầy mình chỉ vì một lời nói nhỏ nhẹ của Doyeon mà bị dập tắt, chỉ là trên mặt vẫn hầm hầm, yên lặng gật đầu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[DoDaeng] Không Thể Tách Rời [Hoàn]
FanfictionKim Doyeon & Choi Yoojung. Phúc hắc công x Ngạo kiều thụ. Ngọt, có H Trên giường làm tình không có nghĩa dưới giường hữu ái, cộng sự trong công tác cũng không có nghĩa bên ngoài là bạn bè. Theo nhu cầu hảo tụ hảo tán, thoải mái gặp mặt, vui vẻ chi...