"Anh họ Vu Chu, anh đang làm gì vậy?"
Thẩm Tiếu Vi đi đến. Lâm Vu Chu nhớ ra, nhưng hai cánh tay đang ôm cổ anh lại cố dùng sức kéo anh trở lại.
"Ba! Ba đừng đi, đừng đi!"
"Phốc!" Thẩm Tiếu Vi bịt miệng đúng lúc, cũng lập tức cầu nguyện trong lòng: Ông ngoại, không phải con cố ý, ông ngàn vạn lần đừng trách con!
Lâm Vu Chu nhắm mắt lại, rồi mở ra: "Như mấy người thấy đấy, tôi bị cậu ta coi thành ông nội. Không phải mấy người ngủ rồi sao?"
"Không ngủ được, cho nên đến xem cậu ấy sao rồi." Lâm Vu Chi mặt không chút thay đổi nói, ngồi xuống ghế nằm. Kỳ thật là họ vừa quay lại uống rượu.
"Đang say à?" Lâm Vu Hồng ngồi xuống ghế sofa cạnh một phía khác của giường, rõ ràng không có ý định đến giúp.
"Ba... Ba..." Cọ cọ.
Thẩm Tiếu Vi đấm đấm ngực, khắc chế cảm xúc nào đó, cũng ngồi lên ghế sofa. Lâm Vu Chu nghiến răng: "Mấy người không thấy hơi quá đáng sao? Đến giúp đi!"
"Ba... Đừng đi..."
Lâm Vu Hồng ngồi bắt chéo chân, lạnh giọng nhắc nhở: "Thân phận hiện tại của em là ông nội!"
"Chết tiệt!"
"Em nói ông nội chết tiệt?"
"Lâm Vu Hồng!"
Lâm Vu Chu lần đầu tiên phát hiện anh trai mình còn có tiềm chất nói đùa.
"Ba... Sao ba không sinh con sớm hơn, vài năm..."
Lâm Vu Chu một đầu đầy hắc tuyến.
"Bởi vì sớm hơn vài năm ba còn chưa gặp được mẹ con." Lâm Vu Chi tốt bụng giải vây giúp Lâm Vu Chu. Lâm Vu Hồng nhíu mày. Lâm Vu Chi dùng vẻ mặt không chút thay đổi mà còn hơi nghiêm túc để nói ra những lời này, khiến cho người ta có cảm giác muốn nổi da gà.
"Con không thích bị gọi là, ông chú nhỏ."
"Quen là được rồi." Lần này là Lâm Vu Hồng.
"Không quen được."
"Nghe nhiều một chút sẽ quen được." Vẫn là Lâm Vu Hồng.
"... Nghe nhiều một chút cũng không quen được."
"Thời gian dài sẽ quen được. Nghe lời." Lâm Vu Chi.
"... Vâng, con nghe lời."
Cao minh! Thẩm Tiếu Vi dựng ngón tay cái với anh họ cả.
"Nghe lời! Cậu nên ngủ!" Lâm Vu Chu tìm được bí quyết. Kéo tay Lâm Vô Ý ra.
"Uhm, con nghe lời, con ngủ." Thanh âm Lâm Vô Ý nhỏ dần.
Lâm Vu Chu thành công thoát khỏi hai tay Lâm Vô Ý, lập tức trốn mất, tuyệt đối không muốn đối phương coi mình là ông nội nữa!
"Ba... Con nghe lời... Sau này con, không bao giờ... làm ba tức, tức giận..." Lẩm bẩm một tiếng, Lâm Vô Ý rụt đầu vào trong chăn, không có động tĩnh.
Không khí trong phòng yên tĩnh đến mức có hơi... Lâm Vu Chi nhìn thoáng qua Thẩm Tiếu Vi, nghiêm túc nhắc nhở: "Bây giờ vẫn đang trong thời gian chịu tang."
Thẩm Tiếu Vi giơ tay nhận lỗi.
"Cậu ta như vậy bao lâu rồi?" Lâm Vu Hồng hỏi.
"Trước khi mọi người vào một phút đồng hồ." Lâm Vu Chu đã bình tĩnh không ít, chủ động giải thích. "Cậu ấy gọi ông nội, em đi qua xem sao, liền bị cậu ta coi thành ông nội. Cậu ấy nói với "ông nội" là gặp ác mộng."
"Là gì?" Thẩm Tiếu Vi hỏi.
Lâm Vu Chu dùng vẻ mặt không chút thay đổi giống anh họ cả nói: "Cậu ấy nói Bị người lớn tuổi hơn mình gọi là chú rất quỷ dị."
"Anh không gọi cậu ta là chú nhỏ." Lâm Vu Hồng lạnh lùng đáp lại.
Lâm Vu Chi chuyển đề tài, hỏi Lâm Vu Chu: "Em còn muốn trông tiếp không?" Anh không có khả năng gọi người này là chú nhỏ, cho nên trực tiếp bỏ qua vấn đề này.
Lâm Vu Chu xoa bóp cổ, bật hơi: "Vậy phải làm sao? Không trông coi vạn nhất lát nữa cậu ta lại đi tìm ông nội thì sao?"
"Chúng ta cùng nhau trông đi, có về phòng cũng không thể ngủ ngon được." Liếc đến mắt người còn chưa cởi đồ tang ra, Thẩm Tiếu Vi đề nghị. Lâm Vu Chi nhìn về phía Lâm Vu Hồng, trong ánh mắt hai người đều là ý tứ giống nhau. Lâm Vu Hồng lên tiếng: "Tiếu Vi, em bảo người hầu mang mấy tách café lên."
"Được."
Thẩm Tiếu Vi chịu đựng mệt nhọc rời đi, ai bảo anh ít tuổi nhất chứ? Ghế nằm bị anh họ cả chiếm lấy, Lâm Vu Chu ngồi trên ghế sofa. Lâm Vu Chi cầm tập thơ lúc trước Lâm Vu Chu đã xem, mở ra. Là tiếng Pháp, anh xem không hiểu. Ngay lập tức, anh để tập thơ vào chỗ cũ.
"Thật không biết ba mươi năm này cậu ta sống thế nào nữa. Giống một đứa trẻ còn chưa lớn, ngay cả rượu cũng không biết uống." Lâm Vu Chu vẫn để ý như vậy, còn bị người ta coi thành "ba"! Tuy rằng đối phương đang là con ma men, nhưng cảm giác này thật sự là không xong.
Lâm Vu Chi bình tĩnh phân tích: "Cậu ta là con trai nhỏ nhất của ông nội, lại kém ông nội nhiều tuổi như vậy, theo như những hành động của cậu ta với ông nội, không khó để nhận ra ông nội rất nuông chiều cậu ấy."
"Nhưng dù sao cậu ta cũng sống ở nước ngoài nhiều năm, hẳn là rất độc lập mới đúng." Lâm Vu Chu khó hiểu.
Thanh âm Lâm Vu Hồng có chút thanh lãnh nói: "Ngoại trừ cậu ta không rời khỏi ông nội, cậu ta biểu hiện không độc lập ở chỗ nào?"
"..." Cái tay đang nhu trán của Lâm Vu Chu dừng lại.
Lâm Vu Hồng tiến thêm một bước chứng minh: "Đừng quên có hai vị nhân vật lớn đặc biệt đến Hongkong vì cậu ta, bất chấp khả năng bị phóng viên phát hiện."
Lâm Vu Chu nhìn qua, Lâm Vu Chi cắt ngang hai người: "Cậu ta có độc lập hay không không liên quan đến chúng ta. Cậu ấy là người của Lâm gia, chúng ta có trách nhiệm và nghĩa vụ chăm sóc cậu ấy, đó cũng là chuyện chúng ta đáp ứng ông nội."
Ngón tay Lâm Vu Chu tiếp tục nhu trán: "Cũng đúng."
Lâm Vu Hồng nhắm mắt lại, nghỉ ngơi.
Cửa mở, Thẩm Tiếu Vi trở lại, anh nhìn Lâm Vu Chi: "Anh họ cả, chị dâu về rồi, đang ở dưới lầu." Mi tâm Lâm Vu Chi nhíu chặt, đứng lên. Lâm Vu Hồng mở mắt, ngón tay Lâm Vu Chu nhu huyệt thái dương dừng lại.