Chương 29

302 25 1
                                    

Chương 29.

"Ngươi cũng rất hiểu nàng a." Tạ Bảo Lâm không mặn không nhạt nói một câu, cũng không biết nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Vương Lệnh Nghi nghe nàng nói như vậy, liền mặt dày xê dịch một chút về phía chỗ ngồi của Tạ Bảo Lâm, đến khi khoảng cách với nàng ước chừng chỉ còn cách hai bước chân, sau đó nàng hai mắt nhìn thẳng, đưa chân qua, nhẹ nhàng đụng một cái vào mũi chân Tạ Bảo Lâm, nói khẽ: "Ta không có ý gì khác."

Tạ Bảo Lâm không thèm để ý đến nàng, chính mình còn tận lực đem chân thu về, cố gắng cách xa nàng một chút, nói: "Đừng đụng vào ta."

Vương Lệnh Nghi càng bị xua đuổi lại càng muốn đi qua, nàng đứng dậy đi đến trước mặt Tạ Bảo Lâm, đứng từ phía trên nhìn xuống, sau đó duỗi ra ngón trỏ thẳng dài nhẹ nhàng chọc chọc bờ vai Tạ Bảo Lâm: "Ngươi nói cho ta một chút được chứ?"

"Ta tại sao lại phải nói cho ngươi về Lý Cảnh Văn?" Tạ Bảo Lâm nửa thật nửa giả nói.

"Bởi vì..." Vương Lệnh Nghi chỉ nói được vỏn vẹn hai chữ, cũng không thể nói tiếp nữa.

Tạ Bảo Lâm nhìn bộ dạng của nàng, không khỏi nhíu mày, chỉ sợ Vương Lệnh Nghi lại muốn làm ra hành động ngốc nghếch gì nữa, lập tức lên tiếng nói: "Ngươi lại muốn chạy?"

Vương Lệnh Nghi nhớ tới lần trước, cũng cảm giác mình nhát gan không thể chấp nhận được, liền cảm thấy chột dạ vài phần, kiêu ngạo cũng theo đó mất đi không còn một mảnh, nàng rủ mắt xuống: "Ngươi thật ra vẫn rất để nàng trong lòng a."

Tạ Bảo Lâm về cơ bản đã từng thấy qua người da mặt rất dày, nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua loại người đổi trắng thay đen nhanh như vậy. Nàng tức giận nói: "Vương Lệnh Nghi! Não của ngươi bên trong có chứa hạt đào rất lớn sao? Ta để nàng trong lòng là thế nào?"

Vương Lệnh Nghi bĩu môi: "Ý của ta là, ngươi cảm thấy ta còn để Lý Cảnh Văn trong lòng, cho nên ngươi đối với nàng giống như rất mẫn cảm."

Tạ Bảo Lâm thản nhiên nói: "Da mặt ngươi nên mỏng một chút a." Bất quá nàng lại bắt được một chữ "còn" này của Vương Lệnh Nghi, nói cách khác, lúc trước Vương Lệnh Nghi vẫn rất để Lý Cảnh Văn trong lòng a.

Cẩn thận ngẫm lại, Minh Đức cuối mùa xuân rời kinh, mùa hạ năm trước Vương Lệnh Nghi lại tiến cung, nàng âm thầm nhớ đến lời nói lúc trước của Vương Lệnh Nghi, "Là ta tự mình muốn tiến cung", chẳng lẽ cũng là bởi vì có liên quan đến việc Lý Cảnh Văn bỏ đi?

Tạ Bảo Lâm nói không rõ trong lòng mình là loại tư vị gì.

Vương Lệnh Nghi rầm rì vài tiếng, lại nói: "Chúng ta sau khi đổi trở về, ta cùng nàng cũng chưa từng gặp lại."

Lời này nghe xong trong lòng cũng coi như dễ chịu. Tạ Bảo Lâm hừ một tiếng, xem như miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này.

Vương Lệnh Nghi bắt đầu nhìn chằm chằm vào cái trán của Tạ Bảo Lâm, phát hiện ở phía mép tóc nàng ẩn hiện một nốt ruồi nhỏ đến mức bình thường nhìn lướt qua hầu như không thể nào thấy được, chăm chú nói: "Ta vừa định nói, bởi vì ta hiện tại cùng với ngươi một chỗ, cho nên ta mới có thể thanh thanh bạch bạch hỏi ngươi như vậy, bằng không ta tự mình nghe ngóng một chút vẫn là không có vấn đề gì. Ta thừa nhận ta cùng Lý Cảnh Văn từng có một đoạn thời gian, việc muốn tách ra cũng là do nàng lựa chọn a, trong lòng ta cũng đã cố gắng đè nén rất lâu. Nhưng mà hiện tại đối với ta mà nói tất cả đều đã qua rồi. Hiện nay nàng gặp phải chuyện lớn như vậy, nếu như ta giả vờ như nhìn không thấy, ngươi xác định ngươi còn có thể thích ta sao? Ngươi sẽ yêu thích một Vương Lệnh Nghi như vậy sao? Nếu như ngươi yêu thích một ta như vậy, ta cũng không thể yêu thích chính mình."

[BHTT] [CĐ] [EDIT] Hậu Phi Lưỡng Tương YếmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ