cavien6666
Thẩm Chi Châu lên xe, nghênh ngang mà đi.
Lạc Anh nhìn theo phương hướng anh rời đi , thất thần một lúc , trong hốc mắt hơi nước nhanh chóng hội tụ, tràn ra khóe mắt.
Rõ ràng chỉ rời đi hai tuần lễ, thế nào giống như sinh ly tử biệt.
Lạc Anh bị ý nghĩ của mình chọc cười, nhìn chằm chằm mũi chân, phát ngốc một lúc , di động trong túi đột nhiên run lên, có người gửi hai tin nhắn qua.
[ Anh nhất định sẽ thắng . ]
[ Muốn xem trận đấu của anh không ? ]
Lạc Anh nhìn tin nhắn thứ nhất, cười thầm một lát.
Thật sự là đủ cuồng.
Nhưng cô trả lời:
[ Cho dù anh thắng , cũng phải chờ hai tuần lễ :) ]
[ Xem làm sao? Em lại xem không hiểu. ]
Lạc Anh đúng thật là xem không hiểu , chỉ nghe Uyển Vưu đại khái nói qua, cũng cảm thấy mơ hồ .
Thẩm Chi Châu: [ Xem trò chơi làm gì? Xem anh là được ]
Thẩm Chi Châu: [ Hay là chờ anh trở lại, anh dạy cho em. ]
Thật tự ái.
Lạc Anh đứng tại chỗ giậm chân, nghẹn cười, gõ chữ : [ Ai muốn nhìn anh ? ]
Chỉ là, cô còn chưa có ấn gửi đi, chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp ba bốn mươi tuổi đi giày cao gót, mặc một thân thời thượng cao quý , khuôn mặt đẹp đẽ, làn da trắng nõn, trang điểm tinh xảo đẹp mắt, có dáng vẻ nữ cường nhân bình tĩnh thong dong.
Bước đi thật nhanh đi tới trước mặt Lạc Anh.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào mặt Lạc Anh , trầm tư vài giây, vẻ mặt có chút tức giận, nhưng không biết vì sao giận.
Lạc Anh nhìn lại bà, từ kinh ngạc đến kích động, dần dần bình tĩnh trở lại.
Người phụ nữ thu lại giận dữ , khuôn mặt dịu dàng gọi: "Tiểu Anh, đã lâu không gặp."
Lạc Anh không mở miệng, bởi vì cô thật sự không biết nên xưng hô như thế nào...
Lạc phu nhân? Mẹ? Hay là cô?
Cô đều không gọi được.
"Con không nhận ra mẹ sao?" Người phụ nữ cúi xuống , nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nhẹ nhàng nói, "Nhiều năm không gặp, một chút cũng không nhớ mẹ sao?"
Lạc Anh không nói chuyện, cắn môi, cười một tiếng, cười đến rất nhẹ, nhưng khóe mắt lại tràn ra một chút lệ, như muốn rơi xuống, lại quật cường thế nào cũng không chịu trượt xuống.
Cuối cùng cắn răng, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp, không có bất kỳ lực công kích, giống người xa lạ , chậm rì rì nói: " Bà tính là mẹ gì..."
"Lạc phu nhân, mấy năm nay ở nước ngoài cuộc sống tốt như vậy, trở về làm gì?"
Lạc phu nhân?
Đổng Đồng tức giận không nhẹ , cơn giận vừa rồi ngay lập tức bị khơi lên, lôi kéo tay Lạc Anh: "Lạc Anh, con nói cái gì? Ta là mẹ con , con gọi ta Lạc phu nhân? Ai dạy con gọi như vậy ?"
"Bà là mẹ tôi ?" Lạc Anh ngẩng đầu lên, cũng không cam yếu thế phản kích, "Bà đã bao giờ làm mẹ tôi chưa?"
"..." Đổng Đồng nhìn cô, nỗ lực áp chế tức giận , tận lực bình thản nói, "Ta rời bỏ con từ rất sớm, nhưng con đừng quên, con là ta mang thai chín tháng mười ngày . Ta mặc kệ con đối với ta có oán niệm, oán trách gì, dù thế nào ta cũng là mẹ con. Ông ngoại bình thường dạy con thế nào ? Con có biết lễ phép không ? Nói chuyện với người lớn như vậy hả?"
"Cùng ông ngoại có quan hệ gì?" Lạc Anh nghĩ bỏ tay bà ra, chán ghét nói, " Vâng, bà tự hào quá, mang thai chín tháng mười ngày . Tôi năm nay mấy tuổi , bà còn nhớ rõ sao? Sinh tôi năm bao nhiêu, còn nhớ rõ sao? Tôi mười tám tuổi , bà chỉ cần dành 1/10 thời gian cho tôi trong mười tám năm này, thì sẽ không đến mức như thế này."
Đổng Đồng đè lửa giận, không muốn thảo luận vấn đề này, chuyển đề tài hỏi: " Người đàn ông vừa rồi là ai?"
"..." Lạc Anh không nghĩ tới bà đã nhìn thấy Thẩm Chi Châu, ngước mắt lên , cười cười, "Không liên quan đến bà."
"Con muốn tiếp tục cùng mẹ nói chuyện như vậy ?" Đổng Đồng trở nên cứng rắn , " Ta vừa đi trường học tìm con, mọi người đều nói con không ở trong ký túc, sau đó ta hỏi ông ngoại con , ông nói ông cũng không biết con không ở trong ký túc, còn nói con khả năng sẽ ở chỗ này."
"..." Lạc Anh nhăn lại mày, không vui nói, "Bà cùng ông ngoại nói cái gì ? Sao bà lại nói với ông ?"
"Thế nào?" Đổng Đồng đạt được mục đích , giống như dạy dỗ một đứa trẻ không nghe lời , "Mười tám tuổi, trưởng thành , có năng lực rồi đúng không ? Gạt người lớn , không ở lại trường , còn vụng trộm làm thủ tục học ngoại trú ? Chỉ để sống với một người đàn ông lai lịch không rõ? Lạc Anh, con là con gái, có một chút tự ái hay không ?"
Lạc Anh nghe bà càng nói càng quá đáng, nói không nên lời : "Căn bản không phải như bà nghĩ ! Bà cái gì cũng không biết, bà dựa vào cái gì nói tôi như vậy?"
"Không phải là như ta nghĩ ?" Đổng Đồng lại nghĩ tới chuyện vừa mới thấy , "Con nghĩ ta mù sao? Vừa mới hai người ôm nhau, là ta xuất hiện ảo giác ?"
Lạc Anh cả kinh khi nghe bà ấy nói , muốn lập tức trở về gọi điện thoại cho ông ngoại xin lỗi, lạnh như băng trừng mắt nhìn Đổng Đồng , xoay người bước đi.
Lại bị bà quyết đoán giữ chặt, Lạc Anh cả giận: "Bà làm gì! Buông tôi ra ! Bà có bệnh à? Không có chuyện gì , bà đừng có để ý tới tôi , làm rối tung mọi chuyện của tôi !"
"Nếu mẹ không trở lại, không đi trường học hỏi, con chuẩn bị giấu giếm ông ngoại tới khi nào? Ta còn không dậy được con ?" Xe của Đổng Đồng đang đậu ở cách đó không xa, trợ lý thư ký đã xuống xe , bà phân phó nói, "Đưa tiểu thư lên xe, trở về biệt thự của tôi ."
Lạc Anh vừa nghe, mạnh mẽ giãy dụa ,cố gắng thoát khỏi tay người đàn ông , tức giận phát run , hét lên : "Đổng Đồng, bà điên rồi sao! ! ! Bà dựa vào cái gì quản tôi ? Chuyện của tôi liên quan gì đến bà ? Buông tôi ra, tôi không phải tiểu thư của các người ! ! !"
••••••
Lạc Anh bị đưa đến một biệt thự mới màu trắng tinh , nhốt tại một gian phòng công chúa xinh đẹp lộng lẫy , ngay cả di động cũng bị thu .