Chương 20 : Chu Tước tiên cảnh (2)

24 3 2
                                    

Giống như trong nguyên tác, sau khi Tiết Chính Ung nói xong, Vũ Dân sẽ bắt đầu chọn người.

Đã chọn người tu luyện, đương nhiên sẽ chọn những người có linh lực thiên phú phù hợp, không có linh lực liệu có khả năng được đi theo hay không?

"Tiểu sư muội, đang nghĩ gì vậy?" Bỗng nhiên có một vị Vũ Dân đứng trước mặt Giản Đồng, cúi người mỉm cười ôn nhu nhìn nàng.

Giản Đồng mơ hồ chỉ vào mình : "tỷ tỷ đang hỏi muội sao?"

Vũ Dân tiên sử gật đầu, nói : "Ừm, ta thấy muội thất thần, đang suy nghĩ việc gì hệ trọng lắm sao?"

"A, muội đang nghĩ, phải làm sao mới được các vị tỷ tỷ chọn đó." Giản Đồng không kịp suy nghĩ, cứ như vậy nói tuột ra suy nghĩ trong lòng.

Vũ Dân tiên sử có hơi ngạc nhiên, bật cười thành tiếng, đưa tay xoa đầu nàng : "Tiểu sư muội còn nhỏ như vậy đã muốn đi đến đào nguyên tu luyện rồi sao?"

"Muội không nhỏ! Năm nay đã mười bốn tuổi rồi đó!"

"Được rồi, muội không nhỏ, vậy nói cho tỷ tỷ nghe xem, vì sao muội lại muốn đi như vậy?"

"Muội nghe nói Chu Tước tiên cảnh rất đẹp, từ lâu đã muốn đến chiêm ngưỡng, hơn nữa muội cũng muốn góp sức giúp mọi người, giúp được bao nhiêu liền giúp bấy nhiêu, muội mới không phải thứ vô dụng!"

"Rất tốt, vậy nếu muội muốn, có thể đi theo chúng ta, được không?" Vũ Dân tiên sử mỉm cười xoa đầu nàng, đứng dậy cầm cổ tay nàng định dắt đi.

"Muội..." Chưa kịp bước một bước, Vũ Dân tiên sử bỗng hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Giản Đồng, rồi nhìn cổ tay nàng đang được nàng ta nắm : "...không có linh lực?"

Giản Đồng bặm môi gật đầu : "Vâng ạ, muội không có linh lực, chỉ là dược tu bình thường thôi. Có điều muội thực sự không vô dụng đâu! Chỉ cần được đi, muội có thể làm hậu phương hay chạy vặt gì đó cũng được!"

"Cái này..." Vũ Dân tiên sử hơi cụp mắt suy nghĩ, nhíu mày tạm thời buông tay nàng ra, đi lên đài ghé tai một Vũ Dân khác thì thầm.

Vũ Dân kia sau khi nghe xong cũng liền nhíu mày : "Không có linh lực? Vậy làm sao có thể tu luyện?"

"Muội ấy nói, có thể làm hậu phương chuyên chữa trị."

"Ừm...có điều vẫn phải tham gia ảo cảnh tu luyện, quy tắc là như vậy, không thể làm trái."

"Có thể để một người khác đi cùng muội ấy? Ảo cảnh bên chữa trị có lẽ cũng sẽ không có nguy hiểm gì lắm."

"Ừm, để ta xem xem."

Đúng lúc ấy Tiết Chính Ung đi lên đài, nói nhỏ gì đó với hai vị Vũ Dân. Sau khi nghe xong, hai người liền mỉm cười trả lời, họ nói chuyện với nhau một lúc rồi mới bắt đầu tuyên bố những người được chọn.

Giản Đồng đứng bên dưới hồi hộp chờ kết quả, nàng tranh thủ luồn lách qua đứng cạnh Sư Muội, kéo tay áo y : "Sư Muội Sư Muội!"

Sư Muội ngạc nhiên quay lại nhìn nàng : "A Giản? Muội đến từ bao giờ vậy? Sao ta không thấy muội?"

"À, muội đứng sau huynh một đoạn cơ, huynh không thấy là đúng rồi."

          

Hai người đang cười nói với nhau, một vị Vũ Dân tiên sử bỗng nhiên đi đến trước mặt họ : "mời các vị." Sau đó dẫn họ lên đài.

Sư Muội và Mặc Nhiên liền đi theo Vũ Dân lên đài, bỗng nhiên nàng ta quay đầu lại nhìn Giản Đồng : "Cả muội nữa, đi nào."

"Muội? Muội được chọn rồi sao?" Giản Đồng ngơ ngác tròn mắt hỏi.

"Đúng vậy, mau đi lên đi." Vũ Dân tiên sử mỉm cười đỡ cổ tay nàng.

"Dạ!" Giản Đồng cười tươi gật đầu một cái rồi lật đật xách váy đi lên theo, không quên quay lại nhìn Vũ Dân kia, mỉm cười nói : "Cảm ơn tỷ tỷ!"

"Tử Sinh Đỉnh Hạ Tu Giới, chọn bốn tiên quân và một nữ dược tu, lần lượt là Tiết Tử Minh, Mặc Vi Vũ, Hạ Tư Nghịch, Sư Minh Tịnh và Mặc Giản Đồng." Vũ Dân tiên sử đứng đầu sau khi bàn bạc với Tiết Chính Ung, thả một con ưng điểu truyền âm.

Tuyển chọn kết thúc, năm người liền quay về chuẩn bị.

Suốt dọc đường đi, Giản Đồng vẫn luôn thắc mắc, nàng vốn tính toán ngày Vũ Dân đến theo nguyên tác kiếp trước của Mặc Nhiên, bởi vì Vũ Dân tiên sử ở hồng trần kiếp này là đến vào cuối năm, vậy mà hiện tại đã sang năm mới, vậy nên nàng mới suy đi nghĩ lại, có lẽ có một số thứ đã thay đổi rồi.

Nếu là ở hồng trần kiếp này, trong nguyên tác là Vũ Dân sẽ để họ ở lại đón năm mới rồi mới đi, nhưng hiện tại đã qua năm mới, bọn họ chỉ có hai ngày để chuẩn bị đi đến Chu Tước tiên cảnh.

Trong hai ngày này, Giản Đồng vẫn đều đặn tới chỗ Sư Muội luyện tập. Buổi sáng ngày xuất phát, nàng dậy từ sớm đến đón y cùng đi.

Nhưng, y lại không có ở trong phòng.

Đi trước rồi sao...

Giản Đồng khẽ thở hắt ra một hơi, chậm rãi xoay người đi đến Đan Tâm Điện tập trung.

"..." Sư Muội đứng trong góc tối nhìn nàng, nhắm mắt lại hít một hơi sâu, rốt cuộc hạ giọng nói : "...Xin lỗi."

Hai ngày trước, sau khi từ Đan Tâm Điện trở về phòng mình, Sư Muội đột nhiên bị một hắc y nhân kéo ra sau núi.

Hắc y nhân mặc áo khoác đen từ đầu đến chân, mũ áo che gần hết khuôn mặt, vậy mà còn cẩn thận đeo thêm một tấm vải lụa.

Sư Muội sau khi bị kéo ra sau núi, phủi tay áo nhìn hắc y nhân kia : "Lần sau báo trước một tiếng đi, lỡ có người nhìn thấy thì biết làm sao?"

Hắc y nhân cởi bỏ mũ áo, một đôi mắt hoa đào lộ ra, giống Sư Muội y như đúc : "Ngươi không cần lo lắng việc này."

"Nói đi, có chuyện gì?"

Hoa Bích Nam xoa nhẹ cổ tay, ngước lên nhìn y : "Không có gì quan trọng, chỉ là, hình như ngươi không hề xem lời ta nói ra gì?"

Sư Muội nhíu mày : "Có ý gì?"

"Đừng có giả ngây thơ với ta! Lần trước ở trấn Thải Điệp ta đã nói rồi, ngươi căn bản vẫn không hề đem lời ta nói để trong mắt! Vẫn còn qua lại thân thiết với ả?" Hoa Bích Nam nổi giận quát lên, đi tới bóp nhẹ cằm Sư Muội, hạ giọng tiếp tục nói : "Nghe ta, lấy đại sự làm trọng, việc ngươi cần làm là thân thiết với Mặc Nhiên! Không phải ả! Ta không cấm cản ngươi, nhưng đừng để những thứ nữ nhi tình trường này phá hỏng kế hoạch của chúng ta! Đại nghiệp trước mắt, ta nghĩ ngươi hiểu rõ hơn ai hết. Nhớ rõ lấy lời ta nói, tiếp tục theo sát Mặc Nhiên đi." Nói xong liền đội lại mũ áo rời khỏi.

Sư Muội nắm chặt tay, cắn răng nhắm mắt hít thở sâu một lúc, sau khi ổn định lại liền trở về phòng.

Vì đại nghiệp, vì toàn bộ tộc nhân.

A Giản, thật xin lỗi...

Nàng rất ngây thơ, rất thuần khiết, rất lương thiện, rất đơn giản, rất tốt đẹp.

Nàng đối xử tốt với ta như thế, vậy sau khi biết được sự thật về ta, liệu có còn như vậy không? Có còn cười với ta không? Có còn làm nũng với ta không? Có còn dịu dàng vô tư đối với ta không?

Hay sẽ ghét bỏ ta, kinh tởm ta đến tận xương tủy?

Ta không biết, cũng không muốn nghĩ tới, tại sao vậy? Ta sợ sao? Sợ nàng sẽ ghét bỏ ta? Sợ nàng sẽ lạnh nhạt với ta? Sợ nàng rời bỏ ta...

Thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, Sư Muội dần buông lỏng tay, xách theo đồ dùng cá nhân đã chuẩn bị sẵn, đi tới Đan Tâm Điện.

[Đồng nhân văn_Tịnh Giản_HVSTMTCH] Tử Đằng Where stories live. Discover now