Nếu như vậy tất nhiên là tốt nhất, mọi người đều vui, mà nếu không phải như vậy, Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, vậy cũng không sao cả, cuộc sống vốn là không đoán trước được, như vậy mới kích thích, y lựa chọn kết hôn với Giang Mặc Thần, đánh vỡ hướng đi của quyển sách này, còn không phải là vì không cho mình sống trong giả thiết của người khác, sống như đây là một thế giới chân thật khác.
Cho nên, Nguyên Minh Húc cũng vậy, Chu Dĩ Hành cũng thế, đều không ảnh hưởng được y, bọn họ, bất quá chỉ là khách qua đường trong cuộc đời mình, cho dù các vị khách qua đường này ăn vạ không chịu xuống xe, thì trạm tiếp theo cũng phải xuống.
Y chỉ cần cùng Giang Mặc Thần sống qua ngày cho tốt là được.
Ngày hôm sau, Yến Thanh Trì, Vệ Lam tạm biết các thường trú khác, chuẩn bị về đoàn phim.
Dương Tiếu Tiếu hít sâu nửa ngày, rốt cuộc cũng xây dựng tâm lý xong, đi tới trước mặt Vệ Lam đang cúi đầu trả lời WeChat, có chút thẹn thùng nhỏ giọng hỏi: "Có thể ký tên cho tôi không?"
Vệ Lam có chút kinh ngạc ngẩng đầu, khó hiểu nhìn cô.
Dương Tiếu Tiếu ngượng ngùng cười cười, ngữ điệu ôn nhu lại ngượng ngùng, "Đệ đệ cố lên, ngàn ngàn vạn vạn ngôi sao trên bầu trời, Ngân Hà vì cậu mà lộng lẫy, tôi là fan của cậu á."
Vệ Lam thiếu chút nữa bị câu tiếp ứng chính thức của đội Ngân Hà Hộ Lam "Ngàn ngàn vạn vạn ngôi sao trên bầu trời, Ngân Hà vì cậu mà lộng lẫy" mà Dương Tiếu Tiếu nói, sợ tới mức trực tiếp rớt di động xuống đất. Cậu đúng là cảm nhận được Dương Tiếu Tiếu luôn cố ý vô tình mà chú ý mình trong chương trình, chăm sóc mình, mình nói cái gì thì cô cũng tích cực hưởng ứng trước tiên, cậu còn tưởng rằng Dương Tiếu Tiếu thích cậu, muốn truyền tai tiếng với cậu, tâm nói lá gan của cô gái này còn rất lớn. Nào nghĩ đến, đúng là Dương Tiếu Tiếu thích cậu, chẳng qua không phải loại thích mà cậu nghĩ, mà là loại thích của fan với thần tượng.
Vệ Lam ngượng ngùng, cất điện thoại vào túi tiền, nhận giấy bút của cô, ký tên mình trên sổ của cô.
"Cảm ơn." Cậu nhỏ giọng nói.
Dương Tiếu Tiếu thụ sủng nhược kinh [được sủng ái mà lo sợ], liên tục xua tay, "Không cần không cần, là tôi phải nói cảm ơn, đệ đệ cố lên nha."
Vệ Lam gật đầu.
Dương Tiếu Tiếu cảm thấy hình như cậu có chút thẹn thùng, từ lúc bắt đầu phấn Vệ Lam cô vẫn luôn cảm thấy Vệ Lam chính là đi lộ tuyến thiếu niên không biết mùi vị ưu sầu, nhật nguyệt đổi tân thiên, không nghĩ tới Vệ Lam trong hiện thực vậy mà còn có một mặt ngây ngô như vậy, nhất thời cảm thấy tình thương của mẹ càng thêm tràn lan, cắn môi nói: "Vậy đệ đệ tôi đi trước, lần sau nhớ đến chơi."
Vệ Lam nhìn bộ dáng lưu luyến không rời của cô, nghĩ nghĩ, hỏi, "Muốn chụp ảnh không?"
Dương Tiếu Tiếu sửng sốt một chút, không nghĩ tới còn có loại phúc lợi này.
Vệ Lam đã chạy tới bên cạnh cô, lấy di động ra chụp một tấm ảnh cho hai người.
Dương Tiếu Tiếu còn chưa kịp nhắc cậu mở filter, đã thấy Vệ Lam chụp xong rồi.
Y cất điện thoại vào, nhẹ giọng nói: "Thường trú các chị chắc là đã thêm WeChat nhau đi, đến lúc đó tôi gửi cho Yến Thanh Trì, để cậu ta gửi cho chị."
Dương Tiếu Tiếu khó hiểu, "Đệ đệ cậu có thể trực tiếp gửi tôi mà?"
Vệ Lam có chút kinh ngạc nhìn cô, "Không phải các chị nói, thần tượng là không thể liên hệ với fan, chỉ có thể tương tác một chiều, bằng không sẽ không công bằng với các fan không được tương tác khác."
Dương Tiếu Tiếu sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được mà cười, cô cảm thấy Vệ Lam thật đúng là đáng yêu ngoài dự đoán, thậm chí có chút muốn sờ sờ đầu cậu.
"Cậu nói rất đúng, vậy thì tôi chờ Yến Thanh Trì gửi tôi."
"Ừm, chị cũng cố lên a." Vệ Lam cổ vũ nói.
"Tôi sẽ, tranh thủ sau này chúng ta còn có thể có hợp tác."
"Được."
Dương Tiếu Tiếu nói xong, cười cười, rời khỏi. Cô nhìn nhìn trên quyển sổ có chữ kí của Vệ Lam, chỉ cảm thấy Vệ Lam thật sự vẫn là đứa em trai mãi không lớn, cho nên vẫn còn sống theo tư duy logic của mình, không để bụng khách sáo quen biết giữa người với người, đương nhiên cậu có thân phận bối cảnh như vậy, cũng không cần để ý. —— Với Vệ Lam mà nói, cô đứng trước mặt cậu nói cô là fan của cậu, Vệ Lam cũng chỉ xem cô là fan, cho nên cậu sẽ cho cô đãi ngộ như fan, ký tên chính thức, chụp ảnh chung, trở nên ôn nhu, nhưng cũng sẽ không thêm phương thức liên hệ, cho dù bọn họ kỳ thật vẫn là nghệ sĩ trong một vòng tròn, cái mà Vệ Lam có thể nhìn thấy, cũng chỉ là thuộc tính fan của cô, không có quan hệ gì khác.
Là một thần tượng rất thành thục, cũng là một thần tượng rất ấm lòng.
Sau khi chia tay với mọi người, Yến Thanh Trì và Vệ Lam cùng nhau ngồi máy bay về đoàn phim"Miên Miên". Vệ Lam thân là nam 1, vừa về tới đoàn phim đã bắt đầu khẩn trương quay chụp, Yến Thanh Trì dễ thở hơn cậu một chút, còn kịp nghỉ ngơi một ngày.
Thứ bảy, tập đầu tiên Yến Thanh Trì bổ sung vị trí của Quan Cảnh Thâm trong "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" chính thức phát sóng. Vệ Lam chuyên môn mua khoai lát và Coca tới phòng y xem.
"Cậu khẩn trương không?" Cậu hỏi.
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Cũng được đi." Y duỗi tay lấy khoai lát trong bao Vệ Lam đã xé, "Chủ yếu là bây giờ đã phải phát sóng, dù tôi khẩn trương cũng không có tác dụng gì, cũng không thể quay ngược thời gian bóp méo lịch sử a."
Vệ Lam "Răng rắc răng rắc" cắn khoai lát, "Không có việc gì, nếu bị phun, cậu cũng còn một bộ phim truyền hình và một bộ điện ảnh, yên tâm."
Yến Thanh Trì gật đầu, "Tôi hiểu, giới giải trí ấy à, tiểu hồng nhờ nâng đỡ, đại hồng nhờ mệnh, bị phun đến bạo chỉ là hão huyền."
"Đúng vậy." Vệ Lam vô cùng đồng ý.
Hai người bọn họ an ủi lẫn nhau, đã chuẩn bị sẵn tâm lí Yến Thanh Trì sẽ bị nhấn chìm trong nước bọt khi lên chương trình, nhưng không nghĩ tới, loại hão huyền bị phun đến bạo, làm người ta không cách nào đoán được, cơ hồ lúc truyền đến tin Yến Thanh Trì đoạt mộc bài của Lê Nguyên Thanh thì đã lên hot search, sau đó cứ như vậy mà được nâng lên, chờ đến khi "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" chiếu xong tập này, trực tiếp đăng đỉnh, trở thành no.1 hot search.