29 - Dự định của Hoàng lão bản

105 13 3
                                    

Có người rơi vào khủng hoảng tài chính, có người lại hầu bao rủng rỉnh.

Hoàng Cảnh Du đã đến Thượng Hải một thời gian, làm buôn bán giống lúc ở Hồng Kông, đem trà, tơ lụa, đồ sứ và đặc sản Trung Quốc bán cho người phương tây, lại mua đồ điện, đồ dùng mới lạ từ người phương tây bán cho cửa hàng Trung Quốc, ký không ít hợp đồng lớn, xem như đứng vững ở Thượng Hải. Qua năm mới, trong tay còn lại chút tiền dư, thế là tính toán, có lẽ có thể đầu tư một chút làm ăn buôn bán mới. Nhưng bây giờ quân phiệt hỗn chiến, giá hàng một ngày biến đổi, anh cũng cần suy nghĩ thật kỹ một chút, tìm kiếm một ngành hàng vừa có triển vọng lại có lợi nhuận.

Hoàng Cảnh Du cùng thư ký kiểm hàng trong kho, thư ký cầm trong tay văn kiện, mang theo một bộ mắt kính gọng vàng, báo cáo kỹ càng giá cả, số lượng, giá bán dự kiến cho Hoàng Cảnh Du, cuối cùng đưa văn kiện cho anh. Hoàng Cảnh Du cúi đầu ký tên, "Thường ngày hàng hóa ra vào, về sau Lưu phó quản sẽ tiếp nhận, tôi liền không cần mỗi tuần phải đến kiểm tra, cậu và người của nhà kho thẩm tra đối chiếu bảng biểu, theo thường lệ đưa cho tôi ký tên là được rồi."

Thư ký gật gật đầu, "Giám đốc, Ngũ Châu Dương Hoá Hành của chúng ta buôn bán hàng hóa kiếm lời, làm trung gian chênh lệch giá xác thực khả quan, nhưng dù sao cũng là hàng hóa bị quản chế, ngài có hay không nghĩ tới, gây dựng xí nghiệp?"

Hoàng Cảnh Du nhìn y một cái, hơi kinh ngạc, "Cậu nói là nhà máy xử lý, sản xuất hàng hóa?"

Thư ký gật gật đầu, "Hiện tại chính phủ cổ vũ xí nghiệp trong nước, rất nhiều người có tiền cũng bắt đầu tự mình gây dựng nhà máy, ngược lại ích lợi không tệ."

Hoàng Cảnh Du tán thưởng nhìn y một cái, "Phương thư ký, không nghĩ tới cậu có ý tưởng như vậy! Kỳ thật tôi cũng đang có ý này, chỉ là còn chưa nghĩ ra muốn làm nhà máy gì."

Phương thư ký nghĩ nghĩ, "Hiện tại trên thị trường tương đối phổ biến nhà máy địa phương, đơn giản cũng chính là nhà máy bột mì, dệt vải, những ngành nghề gần sát với cuộc sống sinh hoạt, đầu tư ít, hồi lãi nhanh, không dễ bị ép hàng, cho dù hôm nay thiên hạ không yên ổn thì những loại mặt hàng cần thiết này lão bách tính đều cần dùng đến."

Hoàng Cảnh Du gật gật đầu, "Cậu nói có lý, nhưng những mặt hàng này đã có người xây dựng, nếu như chúng ta gây dựng sau bọn họ, khi cạnh tranh sẽ bị yếu thế, không nên theo."

Phương thư ký hỏi, "Vậy giám đốc có ý định gì?"

Hoàng Cảnh Du cầm đơn hàng kiểm kê trong tay, nhìn một lượt hàng hóa trong đó, cuối cùng ánh mắt liền rơi xuống đồng hồ trên cổ tay mình. Anh bỗng nhiên linh quang lóe lên, thốt ra, "Đồng hồ."

"Đồng hồ?" Phương thư ký hơi kinh ngạc, "Thế nhưng người Trung Quốc từ trước đến nay kiêng kị đồng hồ, mà  đồng hồ cũng không phải vật phẩm tất yếu trong cuộc sống, không bán chạy bằng hàng hoá ăn mặc ở, chỉ sợ nhất định sẽ có rủi ro."

Hoàng Cảnh Du lại xem thường, "Làm ăn đều có rủi ro, rủi ro càng lớn, kiếm được cũng càng cao. Trung Quốc truyền thống mặc dù kiêng kị đồng hồ, nhưng hôm nay thời đại phát triển nhanh chóng, Trung Quốc mặc dù chiến loạn, nhưng rất nhiều người đã không thể thoả mãn với cuộc sống ăn no mặc ấm, rất nhiều người giàu đã bắt đầu truy cầu hàng chất lượng, chú trọng thời gian, đồng hồ và đồng hồ treo tường cũng trở thành vật dụng thiết yếu trong nhà."

          

Phương thư ký vẫn còn có chút lo lắng, ý định mới mẻ như vậy, "Chỉ là... Xây dựng nhà máy đồng hồ cần dụng cụ càng thêm tinh vi, đều cần chọn mua từ Châu Âu, chi phí rất cao, chỉ sợ hồi vốn sẽ rất chậm. Rủi ro lớn như thế, thương nhân khác sẽ không tính đến."

"Chính bởi vì những người khác sẽ không nghĩ đến, tôi mới muốn đi đầu một bước. Đồng hồ nhập khẩu từ nước ngoài giá cả đắt đỏ, bình thường lão bách tính mua không nổi, nếu như chúng ta có thể tự mình sản xuất, chi phí ước chừng chỉ bằng một phần tư giá nhập khẩu, giá bán lại tăng thêm một phần tư, chính là được lợi hơn một nửa so với đồng hồ nhập khẩu, nhưng lợi nhuận lại gấp bội, chỉ cần mở được nguồn tiêu thụ, chưa hẳn sẽ hồi vốn chậm."

Phương thư ký thấy anh nói đến nghiêm túc, đành phải cười cười, "Giám đốc, ngài xác thực nhìn xa trông rộng, chỉ là xây dựng nhà máy đồng hồ cần chi phí rất lớn, nguồn tài chính này... từ đâu mà ra?"

Hoàng Cảnh Du cũng nghĩ nghĩ, đưa đơn kiểm hàng cho y, "Tài chính tôi sẽ nghĩ biện pháp. Như vậy đi Phương thư ký, làm phiền cậu đi nghiên cứu thị trường, tìm hiểu một chút về chi phí, nhân lực, vật lực các loại tình huống cần thiết để xây dựng nhà máy đồng hồ, viết thành một phương án sơ bộ giao cho tôi, tôi sẽ cùng các vị đổng sự Ngũ Châu Dương Hoá Hành thương nghị quyết định."

Thư ký gật gật đầu, "Vâng giám đốc."

Hai người cùng nhau từ kho hàng đi ra, lên xe. Kho hàng ở ngoại ô, một đường lái về thương hội trong nội thành, nửa đường ngang qua cửa rạp hát Bảo Hoa, Phương thư ký nhìn thoáng qua biển quảng cáo, tự nhủ, "Lúc trước rạp hát Bảo Hoa nổi tiếng nhất không phải <Mẫu Đơn Đình> của Hứa lão bản sao? Sao liền biến thành <Quý phi say rượu> của Trịnh lão bản?"

Khoé miệng Hoàng Cảnh Du hiện lên một nụ cười, "Hứa lão bản đang bế quan luyện tập, tạm thời không lên sân khấu, rạp hát đương nhiên sẽ có người mới."

"Thì ra là thế." Phương thư ký lại nghĩ tới dáng vẻ lão bản của mình xế chiều hôm nay cùng ra cùng vào thương hội với Hứa lão bản, không khỏi hiếu kì thăm dò, "Giám đốc... ngài và Hứa lão bản của rạp hát Bảo Hoa... Đến tột cùng là quan hệ như thế nào?"

Lời này hỏi ra khó tránh khỏi có chút lỗ mãng, nhưng Hoàng Cảnh Du cũng không để ý, mà là hỏi ngược lại, "Vì sao hỏi như vậy?"

Phương thư ký do dự một chút, khổ sở nói, "Có một hôm tôi gặp Trịnh lão bản, cậu ấy nói ngài... Ngài cùng Hứa lão bản là..."

"Cậu muốn hỏi, chúng tôi có phải là đoạn tụ (*)?" Hoàng Cảnh Du liếc mắt nhìn y.

(*) Đoạn tụ: đồng tính

Phương thư ký không dám nói khỏi miệng, lại bị chính anh nói ra, y ngược lại không dám nói tiếp.

Hoàng Cảnh Du khẽ cười nói, "Thế nhân luôn luôn dùng ánh mắt ô uế nhìn người. Cô nam quả nữ chung sống một phòng, liền có quan hệ bất chính. Hai nam nhân cùng ra cùng vào, liền là đoạn tụ. Tôi không chặn nổi miệng người khác, bọn họ thích nói như thế nào, tôi chỉ cần không thẹn với lương tâm là được."

Phương thư ký nhìn biểu lộ thản nhiên của Hoàng Cảnh Du, nghĩ đến hôm đó Hứa Phương Hoa ở trong phòng làm việc của anh chờ ròng rã đến trưa, lại nghĩ tới ngẫu nhiên gặp Trịnh Vũ nói những lời châm chọc khiêu khích, y theo Hoàng Cảnh Du mấy tháng, đối với anh mười phần sùng bái kính trọng, vẫn cảm thấy lão bản của mình đáng tin hơn, "Giám đốc nói như vậy, tôi an tâm rồi. Tôi nói với Trịnh lão bản, giám đốc đã có vị hôn thê, tuyệt đối sẽ không làm chuyện đoạn tụ."

Hoàng Cảnh Du ý vị thâm trường nhìn y một cái, biểu lộ cao thâm khó dò, cũng không tiếp lời.

Bản thân Phương thư ký được an ủi, lại hỏi, "Giám đốc, vị hôn thê của ngài là thiên kim nhà nào? Xinh đẹp không?"

Hoàng Cảnh Du nhếch miệng lên, "Đương nhiên xinh đẹp. Không chỉ có ngoại hình xuất chúng, còn sinh ra trong thư hương thế gia, tài hoa hơn người, thiên tư thông minh."

Phương thư ký hâm mộ nhìn anh, "Quả nhiên, chỉ có danh môn khuê tú như vậy, mới có thể phù hợp làm hiền thê của giám đốc."

Hoàng Cảnh Du chỉ là cúi đầu mỉm cười.

Đến cửa thương hội, Hoàng Cảnh Du để Phương thư ký về trước, mình lại không xuống xe, mà bảo lái xe đến số 62 đường Hà Phi.

Hoàng Cảnh Du dự định để Lưu Tranh từng bước tiếp nhận công việc làm ăn thường ngày ở thương hội, cho nên không tiếp tục để y lái xe cho mình, mà là thuê một người trẻ tuổi mới, đảm nhiệm vị trí lái xe kiêm bảo tiêu.

Lái xe trẻ tuổi một đường đều không nói nhiều, đột nhiên hỏi, "Lão bản muốn đi thăm khách hàng?"

Hoàng Cảnh Du hỏi lại, "Vì sao hỏi như vậy?"

"Nếu là đến thăm khách hàng, chúng ta cũng nên mua chút lễ vật trước."

Hoàng Cảnh Du lắc đầu, "Không cần. Số 62 đường Hà Phi là nhà của Hứa Phương Hoa Hứa lão bản, cậu phải nhớ kỹ, về sau nếu tôi không tiện đến, cũng có thể sẽ phái cậu qua."

Tài xế trẻ tuổi dừng một chút, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, muốn nói rồi thôi nhưng lại không hỏi ra miệng, yên lặng khởi động xe.

Xe đến đường Hà Phi có chút hỗn loạn, tốc độ xe rất chậm, tài xế trẻ tuổi một bên chậm rãi lái xe, một bên nói, "Lão bản, anh thường xuyên đến nhà Hứa lão bản làm khách sao?"

Hoàng Cảnh Du chỉ ừ một tiếng.

Lái xe nhìn anh qua kính chiếu hậu một chút, không tiếp tục hỏi.

Hoàng Cảnh Du lại lên tiếng, "Tiểu Hàn, cậu cũng giống Phương thư ký, sợ tôi thích đoạn tụ sao?"

Tiểu Hàn bình tĩnh lắc đầu, "Anh là lão bản của tôi, tôi làm việc cho anh, chỉ cần anh trả lương đúng hạn, những chuyện khác đều không liên quan đến tôi."

Hoàng Cảnh Du tán thưởng gật đầu, "Người thông minh."

Tiểu Hàn cười lên có chút ngây ngô, "Ngày đầu tiên đến, Lưu tranh đại ca đã đã phân phó tôi, lão bản thích người làm việc nhanh nhẹn, không nói nhiều."

Hoàng Cảnh Du cười một tiếng, lão Lưu này thật đúng là hiểu mình.

[Edit/Hoàn][Du Châu] Hứa Nhĩ Phương HoaWhere stories live. Discover now