Sau khi đi đưa em về và trở về nhà, bố mẹ cô đều đã ngồi trên sofa chờ cô về. Nhìn mặt ông Manoban thật sự đang rất căng. Có chuyện gì khiến ông tức giận sao?
Cô biết hiện tại mà mình bỏ lên trên phòng thì không hay chút nào, cho nên cô ngồi xuống đối diện bố mẹ. Mở lời hỏi trước.- Có chuyện gì sao ạ?
- Còn hỏi nữa sao?
Ông Manoban bỗng lớn tiếng lên. Ném một tập ảnh lên trên bàn. Cô khó hiểu cầm nó lên xem. Nhìn tấm thứ nhất, da mặt liền căng ra. Tại sao lại là ảnh của cô và Chaeyoung? Kẻ nào đã chụp những tấm ảnh này? Đây chẳng phải là cảnh lúc nãy cô và em cùng đi ăn sao. Còn có cả những tấm ảnh thân mật quá đà như hôm nhau.
- Bố...
- Con làm cái loại chuyện gì bên ngoài thế này? Con với con gái nhà Park?
- Dạ bọn con..
- Còn gì để giải thích? Nếu người ngoài biết được thì gia đình này còn mặt mũi nào ra đường nữa?
- Dạ con không có gì để giải thích. Chỉ là muốn nói với bố rõ ràng hơn. Đúng, bọn con yêu nhau. Và con chắc chắn bọn con sẽ có tương lai, cho nên dù bây giờ bố cấm đoán, cắt tiền của con thì con vẫn có thể lập nghiệp và cùng cậu ấy sống tiếp.
Ông Manoban im lặng. Đúng vậy, giờ dù là đuổi Lisa ra khỏi gia phả thì một mình cô ấy cũng có thể đi lên. Công sức ăn học suốt mười mấy năm đâu thể phí phạm vậy được. Bà Manoban vẫn chưa nói gì. Hẳn là bà cũng ngầm đoán được vì trong bà không có gì là bất ngờ hết.
Ông Manoban đứng lên. Nhìn Lisa một lúc rồi nói.- Được. Thế muốn đi đâu thì đi. Từ nay con không là con của gia đình này nữa. Nhà Park cũng đã biết chuyện. Từ giờ hai đứa chúng con, đừng bao giờ vác mặt về đây cầu xin hai ông bà già này. Nói cho con biết, hẳn giờ con bé Chaeyoung cũng bị đuổi ra khỏi nhà rồi.
Ngừng một lát, ông lại nói tiếp.
- Mọi đồ đạc của con ta sẽ cho người di dời. Coi như thương hại vì con là con của ta, ta sẽ thuê cho con căn phòng trọ cũ nát ở tạm. Còn tiền thuê sau này con tự lo liệu. Từ mai ta sẽ xoá tên con ra khỏi dòng họ. Từ mai con là Lalisa chứ không được lấy họ Manoban nữa.
Cô vẫn bình tĩnh không phản kháng gì. Cô biết hiện tại ông rất nổi giận, nhưng đã kiềm chế không đánh cô. Cách đối xử tàn nhẫn này cũng chỉ là đang cố trút hết cơn tức trong người ra thôi. Sau khi ông dứt lời, cô mới nhìn sang mẹ mình. Bà vẫn im lặng không nói đỡ gì cho cô, nghĩa là ngầm đồng ý. Được rồi, cả bố và mẹ đều muốn mình rời khỏi căn nhà này, thì mình còn mặt dày ngồi đây làm gì. Cô đứng lên.
- Vậy con xin phép đi. Cảm ơn bố mẹ suốt mấy năm qua đã cho con một tuổi thơ chẳng có kỉ niệm gì ngoài chữ và những con số đau não. Nếu được xin hãy gửi địa chỉ phòng trọ cho con. Ngay sau khi tìm được địa chỉ, con sẽ cắt đứt liên hệ với bố mẹ. Yên tâm, từ mai con sẽ không về căn nhà này nữa đâu. Con cũng sẽ không gọi bố mẹ là bố mẹ nữa.
Cô cúi đầu trước mặt ông bà rồi quay lưng đi. Dừng lại một chút lại nói tiếp.
- Đồ bố mẹ cứ để ngoài cửa nhà, con tự khắc sẽ dùng tiền tiết kiệm thuê xe chuyển đi. Dù sao đi nữa, con vẫn yêu bố mẹ.