Chương 7: Đường về nhà là vào tim ta~

116 11 1
                                    

Hôm nay lại là một này tồi tệ của Nguyễn Thùy Trâm, sáng nay trời thì mưa, Trâm ngủ dậy lọ mọ xách cặp xuống dưới nhà để đi học thì nó bàng hoàng khi không thấy chiếc xe Vinfast thân thương của nó đâu cả, chỉ thấy một miếng dán nhỏ trên tủ để giày do anh trai yêu quý của nó để lại, anh trai nó đã lấy xe từ sớm với cái lí do là "xe anh hết xăng".

Tức quá, Trâm đành gọi cho Thùy Chi đến đón nó đi học, phía bên kia, Thùy Chi đang đi được nửa đường sắp đến trường rồi thì nghe con Trâm gọi lại phải quay về rước nó. Nhà của Trâm thì ở trong một con ngõ, phải đi qua mấy con ngách nữa mới đến nhà nó, đường đi đã khó lại thêm cái trời mưa trơn trượt khiến xe Chi Trâm xém mất lái, may là xử lí kịp chứ không là hai đứa ăn ngay cái bờ tường.

Qua bao nhiêu khó khăn, vất vả, đến trường thì cũng sắp vào giờ học, thế là dưới sân trường vắng bóng người bỗng xuất hiện cảnh hai đứa mặc áo mưa màu tím rõ sến vừa chạy vừa dắt cái xe vào trong nhà gửi xe, rồi hai đứa đấy lại nắm tay nhau chạy thục mạng từ nhà xe về dãy nhà B để lên lớp. Đến nơi, không đứa nào là nguyên vẹn, con Chi thì ướt tóc với áo, con Trâm thì ướt ống quần và giày. Thế là hai đứa nó phải mượn máy sấy của Đoàn Quỳnh Vân để sấy khô người.

Vừa mới cầm cái máy sấy trên tay thì trống vào giờ, nhỏ sao đỏ từ đâu đã xuất hiện như một vị thần, thế là 12A4 bị trừ 5đ do Trâm và Chi không ổn định tác phong đồng phục và chỗ ngồi. Má nghĩ nó cayy!

Lại thêm thanh niên Đặng Lưu Hoàng trong lớp nữa, từ ngày con Trâm chuyển vào giữa ngồi không có ngày nào là Trâm được yên ổn. Lúc đéo nào nó cũng càm ràm, nào là "mày ơi chữ kia trên bảng là gì", xong lại đến "eo chữ mày xấu thế", cmm thằng chó Hoàng Đặng không nhìn được thì khỏi chép luôn đi. Lại thêm mấy lúc Trâm định chợp mắt trong lớp thì thằng Hoàng từ đâu đi ra đập cái rình xuống bàn làm con Trâm vừa giật nảy mình vừa điếc hết cả tai. Còn cả mấy lần con Trâm uống nước, nước đã đến miệng rồi còn bị thằng chó Đặng Lưu Hoàng xốc lên làm nước bắn lên mặt, xộc thẳng vào mũi nó khiến nó ho khụ khụ vì sặc, mũi thì vừa cay, vừa rát. Sau những lần chơi ngu như thế thì Hoàng bị Trâm cho mấy cái bạt tai không trượt phát nào, lúc nó cáu quá thì ăn ngay cú đấm vừa có xương vừa có móng tay vào bản mặt hotboy đẹp trai của Đặng Lưu Hoàng, khiến nó vừa thốn, vừa bị xước một vệt ở ngay phía mũi.

"Đm con Trâm, cái mũi dọc dừa vừa cao, vừa thẳng tuyệt đẹp này của tao mà gãy thì ai đền?"

"Kệ cha mày, bố đéo quan tâm!"

May là các tiết học cả sáng lẫn chiều ngày hôm nay cũng khá nhẹ nhàng nên cục tức trong lòng Trâm cũng vơi đi một ít, nhưng đó là khi chưa đến cuối giờ.

Trống ra về vang lên, tiết Sinh Học kết thúc, trong lớp đứa nào đứa nấy vội vã cất sách vở rồi chuồn nhanh ra ngoài, trời cũng đã tạnh mưa, chỉ còn mưa bụi bay nên không khí cũng đỡ u ám hơn. Trâm hoàn thành việc lau bảng giúp cô xong thì xuống dưới lớp định nhờ Thùy Chi đèo về thì không thấy bóng dáng nó đâu cả, Trâm thầm nghĩ chắc "vợ" mình đã xuống nhà xe chờ mình rồi. Nhưng không!!

Con Trâm xuống nhà xe thì không thấy Thùy Chi đâu cả, liếc nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng chiếc xe của Thùy Chi. Thôi bỏ mẹ rồi, Nguyễn Phan Thùy Chi đẹp gái, dễ thương này dám bỏ mặc nó ư?? Thùy Chi, tôi chiều em quá nên em hư rồi đúng không??

Hội Anti cơm tróTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang