Chương 21: Mấy ngày trên đảo

348 5 0
                                    

Tôi đặt chân lên đảo mà lòng không khỏi bồi hồi. Nét giẫm thử chân lên mặt đất, hình như còn muốn xem đất có vững chắc không. Đấy là chúng tôi mới làm "hành khách của tàu Nau-ti-lúx" (theo lời thuyền trưởng Nê-mô) đúng hơn là làm tù của Nê-mô có hai tháng! Mấy phút sau, chúng tôi đã đi vào cách bờ biển một quãng bằng tầm súng bắn. Đất ở đây gần như hoàn toàn bằng đá vôi san hô. Một dải rừng tuyệt đẹp che khuất chân trời. Những cây cối khổng lồ cao hơn sáu mươi mét, có dây leo chằng chịt với nhau và đung đưa trước gió, tạo nên những chiếc võng thiên nhiên. Thảo vật ở đây rất phong phú. Nhưng chúng không làm cho Nét mê. Anh ta thích những cái thực tế hơn. Nét chú ý tới cây dừa, chọc mấy quả rụng xuống rồi bổ ra. Chúng tôi uống nước dừa, chén cùi dừa và thấy thú vị hơn các món ăn trên tàu Nau-ti-lúx nhiều.

-Tuyệt quá!

-Nét reo lên.

-Ngon tuyệt!

-Công-xây tán thành.

-Tôi nghĩ ông Nê-mô của ngài sẽ không cấm chúng ta mang một ít dừa xuống tàu?-Nét hỏi.

-Tôi cho rằng Nê-mô sẽ không cấm, -Tôi trả lời.

-Nhưng bản thân ông ta sẽ không đụng đến.

-Thế thì ông ta thiệt, -Công-xây nói.

-Càng tốt cho ta, ta càng được chén nhiều!

-Nét cãi lại.

-ông Nét ạ, chỉ xin ông một điều!

-Tôi bảo Nét khi thấy anh ta định chọc dừa ở cây thứ hai.

-Dừa là một thứ quả ngon, nhưng trước khi chất xuống thuyền, có lẽ ta nên xem trên đảo có thứ gì ích lợi hơn không? Rau tươi có lẽ cần cho kho thực phẩm trên tàu hơn.

-Giáo sư nói rất xác đáng.

-Công-xây tán thành.

-Tôi đề nghị dành chỗ cho ba loại thực phẩm: một chỗ chứa trái cây, một chỗ chứa rau tươi, còn chỗ thứ ba để chứa các muông thú săn được, mà hình như ở đây không có thì phải.

-Anh Công-xây ơi chớ nên tuyệt vọng! -Nét trả lời.

-Tóm lại, ta cần đi tiếp, -tôi nói, -nhưng phải cảnh giác đấy! Đảo này chắc không ai ở, nhưng dù sao vẫn có thể gặp những người đi săn không phải chỉ ham săn thú như chúng ta! Nét bỗng nhe răng và gầm lên.

-Sao thế anh Nét?

-Công-xây vội hỏi.

-Thú thật là tôi bắt đầu hiểu cái thú ăn thịt người.

-Anh Nét! Anh Nét! Anh nói gì vậy?

-Công-xây kêu lên.

-Té ra anh là kẻ ăn thịt người à? Sống trong một phòng với anh thật không an toàn chút nào cả. Có khi ngủ dậy đã thấy mình bị chén nửa người rồi cũng nên.

-Anh bạn Công-xây ơi, tôi yêu quý bạn, nhưng không cần thiết lắm thì cũng không chén thịt bạn đâu!

-Tôi nghi ngờ điều đó lắm!

-Công-xây trả lời.

-Thôi, chúng ta nên đi săn là hơn! Phải hạ ngay một con thú để thết anh chàng ăn thịt người này, nếu không, một buổi sớm nào đó giáo sư chỉ còn thấy xương của tôi thôi!

Hai Vạn Dặm Dưới Đáy BiểnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ