Chương 250

955 29 3
                                    

Ngoài miếu hoàng hôn buông xuống, nhân gian tháng tám côn trùng mùa hạ kêu vang, tiếng ve phiền người. Trong miếu ngược lại vì gió lùa tứ phía, cũng không oi bức.

Thanh Quỳ và Triều Phong mua một tấm chiếu mới, cứ như vậy trải lên đống rơm rạ. Sau đó bốn người bắt đầu quay quanh tiến hành thảo luận xem tối ngủ như thế nào.

Triều Phong nói: "Ngủ như thế nào, còn cần phải nói sao?"

Dạ Đàm hiếm khi lại phụ họa với hắn một câu: "Đúng vậy, còn cần phải nói sao? Đương nhiên là ta, Hữu Cầm, tỷ tỷ của ta ngủ trong phòng, ngươi ngủ ngoài cửa miếu."

Triều Phong nhìn sang với ánh mắt tóe lửa, Dạ Đàm nhảy dựng lên trốn ra phía sau Huyền Thương quân. Huyền Thương quân che chắn cho nàng, trầm giọng nói: "Nàng và Thanh Quỳ ngủ trong miếu, ta và Triều Phong ngủ ở cửa. Ban đêm nếu có động tĩnh gì, nàng hãy gọi ta."

"Hả?" Dạ Đàm vẻ mặt thất vọng, Triều Phong đương nhiên là càng thất vọng hơn, hắn nhìn lướt qua Huyền Thương quân, hỏi: "Ta có thể từ chối lời đề nghị này được không?"

Kết quả thế nào à, đương nhiên là. . . . . . không thể.

Trong ngôi miếu cũ. Dạ Đàm và Thanh Quỳ ngủ cùng nhau, dù sao cũng đã đổi chỗ ở, nàng không hề buồn ngủ.

"Tỷ tỷ." Nàng nghiêng cái đầu nhỏ qua, tựa vào đầu vai Thanh Quỳ, "Ta vẫn còn nhớ rõ khi còn bé, chúng ta thường xuyên tựa vào nhau cùng ngắm sao như vậy."

Thanh Quỳ ừ một tiếng, thời điểm đó, chỉ nghĩ rằng chính mình nhất định sẽ gả đi Thiên giới. Thiếu Điển thị lại là Tinh Thần tộc. Vô số lần nàng ngửa mặt trông lên những ngôi sao, như là nhìn lên tương lai của chính mình. Nhưng mà chuyện đời thay đổi khôn lường, ai mà biết được chuyện sau này như thế nào?

Nàng khẽ vuốt mái tóc dài của Dạ Đàm, hỏi: "Dạ Đàm, đi theo quân thượng, muội có hạnh phúc không?"

Dạ Đàm nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Ta. . . . . . vẫn rất vui vẻ." Nói đến mấy chữ cuối, rốt cuộc có chút ngượng ngùng, nàng vùi đầu vào trong hõm cổ Thanh Quỳ. Thanh Quỳ vỗ nhẹ lưng nàng, nói: "Cuộc sống như thế này có lẽ bần hàn, nhưng nếu chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, mỗi người đều có đối tượng để yêu, bình an hỉ nhạc. Đây thực sự là chuyện hạnh phúc nhất."

Dạ Đàm bĩu cái miệng nhỏ nhắn: "Nếu không có Triều Phong, ta đi theo Hữu Cầm và tỷ tỷ, thì càng tốt!" Thanh Quỳ nhịn cười, Dạ Đàm suy nghĩ nửa ngày, nói thêm, "Nhưng nếu nói như thế, tỷ tỷ hẳn là sẽ rất buồn chán. Thôi quên đi, ta cứ tạm thời chứa chấp hắn đi!"

Thanh Quỳ rốt cuộc cười ra tiếng: "Đàm Đàm nhà chúng ta là khoan hồng độ lượng nhất mà."

Ngoài miếu, Triều Phong và Huyền Thương quân đương nhiên càng không ngủ được.

Đừng nói đến ngủ, nếu là vài ngày trước, hai người bọn họ mà ở cùng một chỗ cũng chỉ có chém giết nhau. Huyền Thương quân ban ngày đã ngủ đủ, lúc này hai tay gối đầu, ngửa mặt lên trời. Bên trong bầu trời đêm, chỉ thấy những vì sao lấp lánh, như đá quý vung vẩy khắp màn đêm.

Triều Phong bốp một tiếng, đập chết một con muỗi, nói: "Mới chỉ hai ngày trước, bổn tọa làm sao có thể nghĩ đến, kiếp này còn có thể ngủ cùng một chỗ với ngươi."

TINH LẠC NGƯNG THÀNH ĐƯỜNG (Quyển 2) - Nhất Độ Quân HoaWhere stories live. Discover now