Chương 6: Cơm thịt nướng

139 27 2
                                    

Chúc U Quân đạp bước tiến vào âm phủ, mang theo một thân đầy sát khí đặc trưng không bao giờ biến mất, âm phủ vốn dĩ đang tràn đầy tiếng khóc rên phút chốc lập tức yên tĩnh lại, sợ bị hắn cảm thấy mình là đứa cứng đầu, bắt trói rồi giáo dục một trận.

Chúc U Quân phớt lờ bọn chúng, hắn có một chút áy náy, ban nãy hắn không nói với Tư Nam Tinh... toàn bộ sự thật

Ngọn núi kia, là bãi tha ma thời chiến, vô số phàm nhân chôn xương ở đây hoá thành chất dinh dưỡng của hắn, để lại những nỗi oán hận không cam lòng tan biến, nếu không phải lúc trước Tư Nam Tinh khai sáng, hắn cho dù có hoá hình cũng chỉ có thể hoá thành một tên ác yêu trong lòng tràn ngập giết chóc.

Dù vậy, một thân sát khí dày đặc này của hắn, coi như ở nơi địa phủ cũng rất khác loài.

Chúc U Quân không hiểu đạo lý nhân gian, nhưng vô sự tự thông mà cảm thấy rắng, đoạn quá khứ này của hắn hẳn sẽ khiến người khác khó chịu, nên hắn không nói ra.

Mà bởi vì nguyên hình của hắn là một gốc cây, còn là một gốc cây mười nghìn năm thành người, chỉ có liều mạng hấp thụ tất cả các chất dinh dưỡng có thể hấp thụ mới có thể sống sót, vì vậy bao nhiêu đồ ăn đều ăn được tất.

Chúc U Quân nhớ đến vẻ mặt Tư Nam Tinh nhìn về phía bụng hắn, trước đó y cho mèo ăn cũng tựa hồ như thế, vừa lần mò bụng nhỏ mềm mại của nó, vừa xác nhận nó đã ăn no chưa.

Chúc U Quân sờ soạng bụng mình, hạ quyết tâm lần sau đến ăn, chí ít cũng phải bóp sức ăn lại một chút. Hắn vừa suy nghĩ, vừa đi về phòng làm việc, không nghe thấy tiếng gọi phía sau lưng mình.

"Chúc U Quân —— Chúc U Quân —— "

"Ai ui, Chúc U Quân ơi!"

Mãi đến tận lúc đối phương cơ hồ dán vào mặt của hắn, Chúc U Quân mới hoàn hồn lại, có chút bất ngờ nói: "Húy Ác Quân."

Húy Ác Quân cười ha ha hai tiếng: "Ấy chà, ngươi hoàn hồn rồi à, nếu không ta còn tưởng ai câu hồn người đi mất rồi chứ, suýt chút nữa đi tìm vị đại nhân kia hỗ trợ, giúp gọi hồn ngươi về đấy!"

Chúc U Quân kỳ quái liếc hắn một cái: "Ai có thể câu hồn của ta?"

Trên đời này nếu thật sự có người có bản lĩnh lớn như vậy, e rằng Địa Phủ Thập Quân cũng trấn giữ không nổi toàn bộ địa phủ.

"Nói đùa thôi." Huý Ác Quân đã quá quen với cái tính nhạt nhẽo này của hắn, "Ta vừa từ Động Đình trở về."

Chúc U Quân lập tức đáp lại: "Tìm ra Ba Xà rồi? Là ai sai khiến nó?"

Huý Ác Quân tiếc nuối duỗi hai tay, nhún vai: "Không hỏi ra được."

Chúc U Quân hơi ngạc nhiên.

"Ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy mà." Huý Ác Quân thở dài, "Trên mặt ngươi viết đầy chữ, tên quỷ kế đa đoan như ta, tại sao lại hỏi không được thứ ngu xuẩn kia đấy."

"Ta phải làm rõ một chút, ta mặc dù đảm đương trí lực cho âm phủ chúng ta, nhưng ta trước giờ vẫn là người chính trực. Ba Xà mặc dù ngu ngơ ngàn năm có một giữa xà tộc thiên tính giảo hoạt, nhưng cũng nào phải kẻ ngu si đần độn thật."

(Editing) Tôi Mở Quán Ăn Âm Phủ Kéo Dài Sinh MệnhWhere stories live. Discover now