01. Ve sầu

478 32 2
                                    

Tiếng ve sầu tháng tám vẫn tiếp tục vang bên tai Lưu Chương cho đến tháng chín. Thời tiết phương Bắc sớm đã chuyển đổi, ve sầu cũng đã không còn xuất hiện nữa, thế nhưng anh không ngờ vẫn có thể nghe thấy tiếng ve với tần số cao - lại không nhận ra đó là dấu hiệu anh đang dần mất đi thính giác.

Tiếng kêu trong tai của Lưu Chương là một dấu hiệu rất sớm, đó là sau cuộc thi. Bởi vì tiết mục cho màn biểu diễn đêm chung kết anh vẫn một mình tập luyện cho đến đêm khuya, có hôm khi đang chuẩn bị tác phẩm solo thì nghe thấy một số tiếng kêu nhẹ trong tai.

Loại âm thanh âm điệu cao như bị kéo dài ra tương tự âm thanh còi cảnh báo, nó như dòng điện lưu không ngừng truyền đến bên tai Lưu Chương, thoạt đầu chỉ là thỉnh thoảng có thể nghe thấy, về sau loại âm thanh đó đã trở thành thường ngày, chỉ là rất nhẹ kêu lên bên tai anh.

Ngược lại không gây ra bất cứ ảnh hưởng với cuộc sống, bình thường âm thanh nói chuyện có thể lấn át tiếng kêu trong tai. Loại âm thanh nhỏ đó chỉ trở nên rõ ràng khi trong môi trường vô cùng yên tĩnh, chính vì lẽ đó Lưu Chương không quan tâm đến tiếng kêu trong tai đó.

Cho đến khi tháng 8 rồi tháng 9, vì tham gia chuẩn bị tiết mục nên vài ngày liên tiếp đều đeo tai nghe không ngừng sửa đổi bản demo trên máy tính. Thức đến 4 giờ không ngủ được, tiết mục được thu xong Lưu Chương mới phát hiện bản thân hình hình như nghe không rõ được tiếng nói chuyện của người khác. Trong môi trường huyên náo phân biệt lời nói của người khác trở nên khó khăn, phía trên màng nhĩ hình như bị bao phủ bằng một thứ gì đó, mỗi lần khi nuốt nước bọt đều có thể nghe thấy tiếng vang xoèn xoẹt giống như âm thanh tờ giấy đã bị vò nhàu nhĩ được trải ra, anh muốn gắng sức lấy ra, nhưng từ đầu đến cuối không lấy ra được thứ gì.

Lưu Chương xuất file vlog video và tháo tai nghe, nhưng phát hiện tiếng kêu đó vẫn luẩn quẩn bên tai không cách nào dừng lại.

Anh muốn bắt lấy con ve đang la hét trong tai mình, thế nhưng có cố gắng xua đuổi tiếng ve bên tai như nào đi nữa đều chỉ vô dụng.

Tiếng ve đó càng kêu mạnh mẽ hơn, Lưu Chương đập trán vào bàn, lần lượt va chạm nhẹ với mặt bàn bằng gỗ.

Nhanh dừng lại, nhanh dừng lại, nhanh dừng lại.

_

Lưu Chương cuối cùng đã tận dụng kì nghỉ đến bệnh viện một chuyến.

Bác sĩ kiểm tra thính giác cho anh ở trong một căn phòng nhỏ, nghe âm thanh bên trong tai nghe đang đeo. Trán và sau đầu được giữ cố định bởi những thiết bị kim loại lạnh lẽo, những tiếng bíp có tần số tương tự và các âm thanh khác nhau vang lên trong tai nghe vừa biến mất, lại bị tiếng kêu trong tai lấn át, Lưu Chương mơ hồ ấn nút bấm trong tay, ngây người nhìn cửa kính tựa hồ như muốn xuyên thấu qua tấm cửa rồi trực tiếp chiếm giữ lấy tần số sóng âm trong máy tính.

Anh định hít thở sâu để làm dịu tiếng ù trong tai của mình, đáng tiếc mỗi lần thử nghiệm đều chẳng thấm vào đâu, tiếng ve sầu vẫn vang lên bên tai anh, tiếng bíp trong tai nghe vượt qua tiếng ve kêu nhẹ nhàng chạm vào màng nhĩ anh. Ngứa ngáy, nhưng không cách nào trực tiếp chạm đến được trái tim.

[ Kha Chương ] Can you hear me Where stories live. Discover now