Chương 3 : Thế tử

1.4K 55 1
                                    

Ca ca tốt như vậy, phụ thân tốt như vậy, đều là người thân hắn a, Sở Trác thế nhưng hạ thủ được! Quả thực không phải người!!

Tay nhỏ Khanh Khanh bắt lấy chăn, rùng mình một cái. Hồi tưởng kiếp trước, nếu không phải sau này Sở gia có biến hoá lớn như vậy , có lẽ nàng còn có thể làm con thỏ thêm mấy năm nữa.

Tuy rằng sợ hãi Sở Trác, nhưng trước mắt người nàng có thể trông cậy vào, sợ là cũng chỉ có hắn.

Lúc này Khanh Khanh nhanh chóng đem chuyện phát sinh kiếp trước loát lại một lần. Nàng tuy đọc không nhiều sách lắm, nhưng từ nhỏ đã gặp qua là không quên được, trí nhớ đặc biệt tốt. Lập tức nghĩ , không lâu trong đầu linh quang chợt lóe, có chủ ý, lúc này ngoài trướng truyền đến tiếng bước chân, có người bưng đồ ăn đi vào.

"Đô úy."

Thường Ti Sâm theo tiếng, "Để kia đi."

Ngửi được mùi đồ ăn, Khanh Khanh mới nhớ tới vừa nãy nàng nói đói bụng. Rồi sau đó nàng rốt cuộc cùng Thường Ti Sâm tùy ý nói cái gì, đều không nhớ rõ.

Thường Ti Sâm lần thứ hai tới gần lại ,thanh âm ôn hoà nhường đường: "Đồ ăn tới, ăn trước vài thứ đi."

Khanh Khanh ngoan ngoãn mà làm theo, nhưng trong lòng đã là chán ghét đến cực điểm. Nàng cẩn thận đứng dậy, đi đến trước bàn ngồi xuống.

Hai tròng mắt Thường Ti Sâm híp lại, ánh mắt theo nàng mà đi. Từ đầu đến chân, lặp đi lặp lại mà đánh giá nàng, trong bất tri bất giác khóe môi lại hơi hơi dương lên.

Hôm nay là cái ngoài ý muốn, là cái kinh hỉ, thế nhưng được cái *vưu vật nhân gian như thế !

*vưu vật : con gái đẹp ít thấy

Tiểu cô nương nũng nịu thanh thuần dễ chịu, lúc nhìn quanh lại rất vũ mị, thật sự làm người thích, làm người thương tiếc.

Thường Ti Sâm thầm nghĩ: Khi trở về U Châu, liền mua nhà cửa nuôi nàng, nhàn nhã đùa bỡn, cũng là một chuyện vui, nghĩ nhìn người gần ngay trước mắt, lập tức liền có chút khó nhịn.

Nhưng tiểu cô nương quá đẹp, hắn rốt cuộc cũng sinh ra một ít tình thương hương tiếc ngọc, liền nghĩ chờ nàng ăn đồ ăn lại muốn nàng cũng không muộn.

Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng. Khanh Khanh phảng phất ăn ruồi bọ nên khó chịu, nhưng cưỡng bách chính mình bình tĩnh, vẻ mặt mờ mịt nói: "Tướng quân......Sao ngươi không ăn? Ngươi không đói bụng sao?"

Thường Ti Sâm gật gật đầu, "Còn không có nói cho ta tên của ngươi?"

"Lung Lung......"

Khanh Khanh tin tưởng liền mở miệng bịa chuyện một cái, "Đa tạ tướng quân cứu ta."

Ánh mắt kia quá là đơn thuần, dường như một con cừu con hoàn toàn không biết nguy hiểm gần mình, Thường Ti Sâm trong lòng rung động, thanh âm càng nhu hòa.

"Không cần khách khí, ăn đi."

Khanh Khanh dùng sức gật đầu, "Tướng quân là người tốt!"

Nàng một câu một cái tướng quân, vui vẻ mà kêu, nói suy nghĩ chính mình phun ra.

Tuy rằng gọi sai, nhưng Thường Ti Sâm vẫn chưa tính toán sửa cho đúng.

[Edit] Thị Tỳ Thừa HoanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ