Chương 4 : Hiểu lầm

1.2K 51 3
                                    

Sở Trác mặt không biểu tình, nhìn bộ dáng nàng như vậy, châm biếm một tiếng, nhưng tầm mắt lại ngừng ở cổ dưới nàng.

Khanh Khanh nhất thời nhớ tới quần áo bị hắn cắt qua kia, mặt lập tức hồng lên......

Nhưng nàng lại không có tay để che đậy, trong lúc nhất thời bất lực muốn khóc, lại sợ , lại xấu hổ, cả người bao phủ một lớp mồ hôi nóng.

Lúc này Sở Trác cúi người, một tay đem nàng xách lên, ném ở trên bàn.

"A."

Khanh Khanh bỗng nhiên bị bay lên trên không, ký ức con thỏ kiếp trước lại bị gợi lên, vừa đau vừa sợ . Cái bàn rất cứng, một thân áo giáp Sở Trác cũng chạm vào trên người nàng, làm nàng chỗ nào đều đau, nước mắt lập tức trào ra.

Lúc này chỉ thấy khuôn mặt thiếu niên soái khí bức người nhích lại gần nàng.

"Ngươi dám gạt ta, chờ lát nữa, ta liền đem ngươi ném vào trong nồi, ngươi nói là chưng ngon hơn, hay là nấu ngon hơn?"

Khanh Khanh cả người run rẩy, mồm miệng run lên, gắng gượng nói một câu . "Không có khả năng, tướng quân gạt ta, tướng quân nhất định là đánh thắng trận trở về."

"Ngươi lấy đâu ra tự tin?"

"Ta...... Ban đầu, ban đầu đêm đó, thời điểm ta tới tìm tướng quân chỉ có chín phần nắm chắc. Nhưng mà, nhưng mà thời điểm tướng quân đi, hiển nhiên trong lòng đã có mười phần nắm chắc. Đến nỗi ta vì sao sẽ biết chỗ quân địch ẩn thân , tướng quân lúc đi liền hỏi cũng không hỏi, hiển nhiên tướng quân cũng đã biết bọn họ ở kia trước ta, có thể thấy được, có thể thấy được tướng quân so với ta còn anh minh thần võ hơn! Không...... Không, là so với ta mạnh không biết trăm bao nhiêu lần nhiều ! Ta sao có thể cùng tướng quân so ? Tướng quân có đại danh chiến thần đại lương, vạn dân kính ngưỡng kính yêu, kẻ hèn hề người tàn binh làm sao có thể đối phó được tướng quân, cho nên, cho nên tướng quân nhất định là toàn thắng mà về a!"

Khanh Khanh tuy bị dọa sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn xinh đẹp , đôi mắt ngấm nước trong veo mà mềm mại . Nàng nhẹ nhàng nghiêm trang mà đáp lời, lại sợ hãi, liên tục tâng bốc Sở Trác , trong lòng không ngừng cầu hắn buông tha.

Sở Trác khóe miệng giật , ngó khuôn mặt nàng cùng dáng người thanh tú một cái, rồi sau đó chậm rì rì mà đứng dậy, không rời tầm mắt, gọi người tới cởi trói cho nàng.

Khanh Khanh được thả, có tự do, chạy nhanh chuẩn bị cho tốt quần áo của mình, tuy rằng như thế nào đều vẫn lộ một ít, nhưng so với vừa rồi tốt hơn nhiều. Nàng xoa cổ tay, xoa cánh tay, xoa chân, xoa khắp nơi , chính xác là nơi nào cũng đau .

Sở Trác không biết từ khi nào ngồi xuống trước bàn, một chân không quan tâm, "Phanh" một chút dẫm lên bên cạnh bàn, giơ ly lên. Bên cạnh thị nữ khom người rót trà cho hắn .

Nhưng tầm mắt thiếu niên còn ở trên người Khanh Khanh, chỉ thấy nàng xoa xoa nơi này, xoa xoa chỗ đó, đôi mắt khi thì liếc về phía hắn, nhưng mới vừa nhìn lên, liền nhanh thu trở về.

Sở Trác uống nước xong, ngón tay thon dài thưởng thức chén trà, lúc này mở miệng.

"Nói, ngươi sao lại biết nơi tàn binh rơi xuống?"

[Edit] Thị Tỳ Thừa HoanWhere stories live. Discover now