Trúc mã hôm nay còn dỗi không? (6)

1.4K 79 21
                                    

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, mẹ Trần quyết đoán đưa con trai mình sang nhà Lê Thiên Lam, nói là muốn cô bé giúp cậu học hành.

Tuy rằng Lê Thiên Lam và Trình Duệ An người thì hạng nhất trường, người thì hạng nhì.

Nhưng Lê Thiên Lam cũng không để ý, thấy Trình Duệ An được đưa qua chơi liền vui vẻ dẫn cậu vào phòng. Riêng ba Trần thì cũng chạy qua nói chuyện với ba Lê.

Phòng của Lê Thiên Lam không giống với các bạn nữ khác, tìm khắp phòng sẽ không thấy búp bê hay những món vật dụng dễ thương nào. Chỉ có mấy bức poster cầu thủ bóng đá, sách truyện các thứ.

Ngoài ra, cả căn phòng đều được bao phủ bởi màu xanh da trời, đúng như cái tên Thiên Lam của cô bé. Thực ra, Trình Duệ An còn biết, màu mà đại tướng quân thích cũng là màu này.

Dắt Trình Duệ An ngồi lên giường, Lê Thiên Lam bắt đầu cùng cậu nói chuyện quên trời đất, hầu hết là Lê Thiên Lam gợi chuyện sau đó Trình Duệ An cho ý kiến. Đang nói nói, Lê Thiên Lam đột nhiên hỏi:

"Cậu có học chung trường cấp hai với tớ không thế?"

Trình Duệ An gật gật đầu: "Tất nhiên rồi."

Lê Thiên Lam nghe thế cười tít mắt, để lộ răng nanh nhỏ hơi nhòn nhọn: "Thế thì tốt quá, An nhớ phải học chung lớp với tớ đấy." Sau đó đưa tay lên nhéo má phúng phính của cậu.

Trình Duệ An đỏ mặt, nhưng thay vì cáu giận đẩy ra như với mẹ, cậu lại ngoan ngoãn để cô nhóc niết mặt, giọng nói rầm rì xấu hổ: "Tất... tất nhiên rồi."

Bỗng nhiên, Trình Duệ An nghĩ đến gì đó, mới ghé sát lại gần mặt của Lê Thiên Lam, đỏ mặt thì thầm: " Lên cấp 2... cậu không được có bạn trai đấy nhé!"

Lê Thiên Lam giật mình, không ngờ tới Trình Duệ An sẽ nói cái này, cô bé nhìn chằm chằm cậu thật lâu cho đến khi cả khuôn mặt cậu đều đỏ như trái cà chua, mới bật cười nói: "Tất nhiên rồi, nếu có thì đó cũng chắc chắn là cậu!"

Trình Duệ An vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng muốn chết đi, sống bằng tính cách của Trần Duệ An lâu rồi, cậu cũng bắt đầu dần dần trở thành một người ngạo kiều. Nói được mấy lời âu yếm như thế này quả thực là quá khó.

"Hừ! Lời này là cậu nói đấy nhé!" Một bên tự phỉ nhổ bản thân, một bên Trình Duệ An lại vẫn theo thói quen dùng cáu giận để che lấp sự thẹn thùng của mình.

Lê Thiên Lam cười tươi roi rói, tay nhỏ luôn qua mái tóc mềm mượt của cậu mà xoa. Đã 12 tuổi, ngũ quan của cô bé cũng đã dần nảy nở, trút đi nét thơ ngây trước đây mà thay vào đó là tuấn tú sáng lạn.

Trình Duệ An nhìn đến ngây người, không khỏi than thầm: "Đại tương quân mà lớn lên thì sẽ câu đến biết bao người mất." Vì thế nên cậu phải nhanh nhanh công lược cô, tránh cho có người thừa cơ chen chân vào.

Ôm tâm tình đó, suốt một thời cấp 2, ngày nào Trình Duệ An cũng đi về chung với Lê Thiên Lam.

Tuy rằng cũng giống như cấp 1 không hay xã giao với mọi người, nhưng nhờ vào dung mạo xuất sắc, Trình Duệ An vẫn rất nổi tiếng trong trường.

[Xuyên Nhanh, nữ công] Đại tướng quân có chút si tình.Where stories live. Discover now