Chương ba lăm.

172 16 0
                                    


Hôm đó, sau khi tan ca, Gia Nhĩ tiện đường ghé qua chợ mua rất nhiều thức ăn, về đến nhà liền chui ngay vào bếp, đem nguyên liệu chế biến thành đủ món chiên, xào, canh, hầm, rất nhanh, cả căn phòng tràn ngập mùi thơm của đồ ăn.

Nghi Ân nằm dài trên bàn ăn, vừa nhìn anh vừa cười tủm tỉm, Gia Nhĩ trông cao lớn nhưng lại rất nhanh nhẹn, cẩn thận, đảo qua đảo lại giữa hai nồi thức ăn. Anh đeo tạp dề caro màu xanh lam, ở dưới lại còn có một đường viền bèo rộng, Nghi Ân nghiêng người, nắm lấy viền bèo kia, cười lưu manh "Ai da, vừa về đến nhà đã vào bếp. Vợ ngoan, hôm nay có gạch cua trứng không?"

Canh trong nồi sôi bùng bục, Gia Nhĩ muốn mở nắp vung, lại bị Nghi Ân gắt gao nắm chặt tạp dề không buông, anh vân vê vành tai cậu, dỗ dành "Ân Ân, canh đang sôi", "Em biết", cậu nói nhưng tay vẫn nắm lấy viền bèo. Gia Nhĩ dùng sức, bế Nghi Ân từ bên kia bàn ăn qua phía gần bếp, giao việc "Vậy, em giúp anh đánh trứng đi". Cậu lười biếng khuấy trứng trong tô, đem trứng đã được đánh tan, đặc sệt kéo cao lên, dưới ánh đèn, nhìn từng sợi, từng sợi trứng theo đầu đũa rơi xuống. Gia Nhĩ mỉm cười "Ân Ân, chơi vui không?", nghe cậu chậm rãi đáp "Vui" rồi dịu dàng xoa đầu Nghi Ân "Vậy em từ từ chơi đi".

Nghi Ân trái lại buông bát trong tay, giống như con gấu Koala dính sát trên lưng Gia Nhĩ, tay vòng qua thắt lưng anh, trong căn bếp nhỏ hẹp, đi tới đi lui, tựa như trên người Gia Nhĩ mới mọc thêm một cái đuôi.

Gia Nhĩ nghĩ, Nghi Ân, đứa nhỏ này trông vậy nhưng kỳ thực rất cả nghĩ, ít nói, lại thường hay lẩn tránh, càng là chuyện để tâm lại càng lẩn tránh, như vậy thật sự khiến người khác không an tâm.

Lúc ăn cơm, Gia Nhĩ chậm rãi nói mẹ gọi điện bảo anh về, Nghi Ân gật gù "Vậy sao tan ca anh không đi luôn? Một ngày không nấu cơm cũng có sao đâu". Gia Nhĩ mỉm cười "Chắc cũng không có chuyện gì lớn, có thể đồ vật trong nhà bị hư, muốn anh về xem. Em biết không, nhà của cha mẹ là nhà kiểu cũ, từ những năm 80 cơ, ống nước này nọ thường hay trục trặc lắm".

Nghi Ân vùi đầu vào trong bát canh, ậm ừ nói "Vậy ăn xong anh đi luôn đi, bát đũa để em dọn". Anh nhẹ giọng an ủi "Ân Ân, yên tâm, không có chuyện gì đâu, đừng sợ". Cậu ngẩng đầu lên, mỉm cười "Anh, canh rất ngon", ngừng một chút, lại nói tiếp "Anh đó, việc gì phải chạy về nấu cơm cho em. Em sẽ không suy nghĩ nhiều đâu". Gia Nhĩ ha hả cười "Ân Ân, không gạt được em, em cứ như con giun nhỏ trong bụng anh vậy". Nghi Ân nhàn nhạt cười "Phải, em biết thuật đọc tâm đó, sợ không?", "Không sợ, cái gì anh cũng không sợ".

Ăn xong, Gia Nhĩ ngồi trên ghế đẩu trước cửa xỏ giày, Nghi Ân đứng bên cạnh, nhìn cơ thể cao lớn của anh cuộn lại trên ghế, chân ghế có chút mong manh. Chiếc ghế này, lần đó là do Nghi Ân tùy hứng mua về, cũng không nghĩ đến vóc người của anh có ngồi vừa không, Gia Nhĩ thì vẫn như mọi khi, vừa cười vừa nói mắt thẩm mỹ của Ân Ân nhà chúng ta đúng là không tồi. Từ nhỏ đến lớn, Gia Nhĩ chưa bao giờ nói "Không" với cậu, phần tình cảm này của anh, đừng nói là cả đời, cho dù chỉ hưởng thụ một quãng như vậy, đối với cậu cũng là rất may mắn rồi.

Gia Nhĩ buộc xong dây giày, đứng dậy, theo thói quen giậm chân vài cái nói "Anh đi đây. Chén đĩa cứ để đấy về anh rửa. Em lo làm việc của mình đi, nhớ, làm một lúc phải để mắt nghỉ ngơi một chút". Nghi Ân nhoẻn miệng cười "Anh nói nhiều như vậy, em chỉ thích nhất câu không cần phải rửa chén".

[Jark]Thiên lý khởi giảiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ