Sau khi Phó Đình cùng Đường Loan Loan nói chuyện điện thoại xong từ trên lầu đi xuống, anh em Lưu gia làm Đường Loan Loan bị thương đang bị vệ sĩ lôi ra ngoài đại sảnh, trong miệng bọn họ không ngừng chửi bậy, nguyền rủa Phó gia sớm hay muộn sẽ gặp báo ứng.
Phó Đình cũng không có để ý, y nhìn thoáng qua Phó Kiến Sâm đang an tĩnh ngồi ở bên bàn ăn, do dự một chút, hướng Phó Kiến Sâm nói: "Ba, buổi tối hôm trước con nhìn thấy Phó Chân."
Phó Kiến Sâm nghe được tên Phó Chân, ngẩn ra một chút, tựa hồ là đã quên mất người này, ông ừ một tiếng, đem tờ báo trong tay lật qua một tờ, không chút để ý nhìn về phía Phó Đình hỏi: "Ồ, hiện tại nó thế nào?"
Phó Đình ngồi đối diện Phó Kiến Sâm, đối ông nói: "Nhìn dáng vẻ sống cũng không được tốt cho lắm."
Xem cách ăn mặc của cậu hẳn là làm phục vụ quán bar, đã trễ thế này mới tan tầm phỏng chừng không phải cái địa phương tốt.
Phó Kiến Sâm cười một tiếng: "Nó sống tốt hay không thì liên quan gì đến Phó gia? Có thể sống sót đã không tồi."
Phó Đình: "Cũng đúng."
Hai người trầm mặc một lát, mẹ Lý bưng bữa tối từ trong phòng bếp đi ra, đem bữa tối ở trên bàn bày biện tốt, sau đó lui xuống.
Phó Đình mới vừa cầm chiếc đũa, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, y ngẩng đầu nhìn mặt Phó Kiến Sâm nói: "Đúng rồi, hình như chân em ấy có vấn đề."
Phó Kiến Sâm giương mắt hỏi: "Ai?"
"Phó Chân."
Phó Kiến Sâm cũng không muốn nghe đến tin tức của Phó Chân, ông không quan tâm đến chuyện chân của Phó Chân có tốt hay không, Phó Kiến Sâm trực tiếp dời đề tài, hướng Phó Đình dặn dò nói: "Tháng sau chính là hôn lễ của Loan Loan, ngàn vạn lần không nên để xảy ra vấn đề."
Phó Đình gật gật đầu: "Con biết rồi."
Phó Kiến Sâm: "Ăn cơm đi."
Cơm chiều qua đi, hai người ngồi ở trên sô pha, một người cầm một quyển tạp chí thương nghiệp trong tay, không một tiếng động.
Các chữ trên tạp chí trước mắt giống như đều bay lên, Phó Đình nhìn trong chốc lát liền cảm thấy đôi mắt đau, y đem tạp chí trong tay phóng tới trên bàn trà, xoa xoa thái dương, dựa đầu vào sô pha, trên đỉnh đầu là một mảnh trần nhà trắng như tuyết, cùng đèn treo tinh xảo, trong không khí mang theo một chút mùi hoa thủy tiên, quanh quẩn ở chóp mũi, ngay lúc này Phó Đình như thấy được một thân ảnh thon gầy hướng về chính mình đi tới, chính là ở chỉ trong chớp mắt, thân ảnh kia liền biến mất không thấy.
Phó Đình ẩn ẩn cảm thấy cái nhà này không nên là cái dạng này, nhưng là cái dạng gì, Phó Đình phát hiện chính mình đã nhớ không rõ.
Có lẽ chờ Loan Loan trở lại, hết thảy liền sẽ tốt lên.
Y nhẹ nhàng thở dài một hơi, hướng bên người Phó Kiến Sâm dò hỏi: "Loan Loan có nói khi nào trở về không ạ?"
"Loan Loan ở nơi khác đóng phim, hình như muốn tuần sau mới có thể trở về."
"Sắp kết hôn rồi, như thế nào còn nơi nơi chạy loạn."
Phó Kiến Sâm cười khẽ một tiếng, đối Phó Đình nói: "Con bé thích thế, mà tiểu tử Tần gia kia cũng thích con bé như vậy, con làm anh trai cũng không cần giữ quá."
Phó Đình gật gật đầu, tuy rằng làm huynh trưởng y luôn cảm thấy trên đời này không có ai xứng với em gái, nhưng không thể không thừa nhận điều kiện của Tần Chiêu đã xem như thực tốt, hơn nữa cậu ta có thể không suy nghĩ mà sủng Loan Loan giống như bọn họ.
Trong lòng Phó Đình bỗng nhiên nổi lên một trận đau đớn, giống như bị kim đâm, y cho rằng chính mình chỉ là luyến tiếc Đường Loan Loan muốn từ cái nhà này rời đi, y từ trên sô pha đứng lên, hướng Phó Kiến Sâm nói: "Ba, con lên phòng nghỉ ngơi."
Phó Kiến Sâm ừ một tiếng, cũng buông tạp chí trong tay xuống, nghe tiếng bước chân Phó Đình rời đi, giống như có thứ gì ở trong màng tai ông đánh một trận, thân thể ông theo thanh âm này mà run rẩy, ông vô thức mà nâng tay lên sờ sờ ngực mình, không biết vì cái gì ông luôn cảm thấy nơi đó giống như thiếu thứ gì, trong khoảng thời gian này loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Rốt cuộc là thiếu cái gì?
Phó Kiến Sâm thở dài một hơi, có lẽ ông nên đi bệnh viện làm kiểm ra toàn thân rồi, tuổi lớn, không thể giống như lúc tuổi trẻ liều mạng như vậy, cần chú ý bảo dưỡng một chút.
Lúc này, Phó Kiến Sâm cảm giác giống như có một thiếu niên thân mật đem đầu dựa vào vai của chính mình, hướng chính mình nhỏ giọng nói: "Ba ba không già, còn thực trẻ nha."
Khóe miệng Phó Kiến Sâm cầm lòng không đậu toát ra vẻ tươi cười, chính là chút tươi cười này chỉ lướt qua trong giây lát, dường như chưa từng có xuất hiện.
Phó Kiến Sâm từ trên sô pha chậm rãi đứng lên, mênh mang nhìn bốn phía, sau đó đi tới cửa sổ lớn sát đất, xuyên qua kính nhìn tuyết rơi bên ngoài, những bông tuyết rơi dừng ở trên bồn hoa màu vàng, một đêm u ám.
Phó Kiến Sâm xoay người lên lầu, về tới phòng ngủ, ông tắt đèn nằm ở trên giường, trong căn phòng tối tăm chỉ còn lại tiếng hít thở của ông, cùng tiếng kim đồng hồ đang chạy.
Không biết qua bao lâu, Phó Kiến Sâm ngủ thiếp đi.
Ông nằm mơ.
Lúc Tiểu Chân chỉ có sáu bảy tuổi mặc quần yếm màu lam, ôm quả bóng cao su màu đỏ đứng ở cửa, ngó nghiêng cái cổ chờ ba ba về nhà, khi thấy xe của Phó Kiến Sâm xuất hiện ở trong tầm mắt, cậu bé đem bóng cao su trong lòng ngực ném đi, vui sướng như một con chim sẻ được thả ra khỏi lồng sắt, vùng vẫy cánh nhỏ bay ra.
Phó Kiến Sâm từ trên xe xuống, liền thấy hai cái chân nhỏ của Phó Chân hướng chính mình chạy như bay lại đây, trong miệng kêu ba ba, ba ba, Phó Kiến Sâm cười ngồi xổm xuống, đem lá cây trên đầu Tiểu Phó Chân xuống, dặn dò: "Chạy chậm một chút, cẩn thận té ngã."
Tiểu Phó thật cười khanh khách, mở ra hai cánh tay, hướng Phó Kiến Sâm làm nũng nói: "Ba ba ôm một cái."
Phó Kiến Sâm nâng lên ngón tay ở mũi Phó Chân khẽ véo một cái, cười mắng: "Quả trứng nhỏ lười biếng", sau đó vươn hai tay, một tay đem Tiểu Phó Chân từ trên mặt đất ôm lên.