Chương 12: Tôi Muốn Đi Vệ Sinh.

896 50 0
                                    



Cô cho người lục tung thành phố X tìm lão tứ, chuyện của nàng cũng rất nhanh lọt vào tai của Boss. Ông ta cũng tức giận không kém, trước đây ông ta xem Huỳnh Hân Hân như cháu gái, hiện tại cháu gái bị chính thuộc hạ của mình đuổi giết, việc này ông ta sẽ không bỏ qua.

Cô không có thời gian ở lại bệnh viện chờ, sau khi chắc chắn nàng đã ổn cô rời đi. Bố trí xung quanh bệnh viện cùng với phòng của nàng khá nhiều vệ sĩ.

Bác sĩ y tá muốn bước vào cũng có chút run tay run chân. Bệnh viện H này là bệnh viện lớn nhất thành phố, không chỉ có bệnh nhân bình thường, mà các chính trị gia, doanh nhân, và cả xã hội đen cũng thường lui đến đây. Nhưng đây là làn đầu họ thấy nhiều vệ sĩ đến bảo vệ một người như vậy.

Mạng của nàng xảy ra chuyện, họ chắc chắn cũng không sống được. Vậy nên hầu như tất cả bác sĩ giỏi nhất đều đến xem qua cho nàng.

Cô rời đi rất lâu, hơn 2 ngày sau mới quay lại bệnh viện. Trước khi bước vào phòng bệnh, trên tay còn mang theo rất nhiều thức ăn, sữa cùng trái cây.

Nhìn thấy nàng vẫn còn yên ổn ngủ trên giường, cô thở dài, đặt đồ xuống bàn đi đến bên cạnh nàng, xoa xoa bàn tay còn đang ghim kim truyền dịch.

- Thật xin lỗi, hôm đó tôi đến trễ. (Duyên)

- Biết xin lỗi là được rồi. (Triệu)

Nghe nàng trả lời cô hốt hoảng, buông tay nàng ra đứng thẳng dậy nhìn nàng. Nàng lúc này còn yếu, không ngồi dậy được, nhưng nói chuyện thì có thể.

- Cô tỉnh khi nào? (Duyên)

- Hôm qua. (Triệu)

- Vết thương không nặng lắm, có khó chịu ở đâu không? (Duyên)

- Không khó chịu lắm, nhưng mà đói. (Triệu)

Người không biết lãng mạn như nàng đúng là hiếm thấy, cô lắc đầu đi đến mớ thức ăn trên bàn, lấy ra một tô cháo còn nóng hổi đưa cho nàng.

- Cô đang giỡn với tôi hả? (Triệu)

- Cô nói đói, tôi đưa thức ăn cho cô đây. (Duyên)

- Tôi làm sao ăn đây, ít nhất cũng phải nâng giường lên cho tôi ngồi dậy chứ. (Triệu)

Đường đường là chủ tịch của tập đoàn lớn, còn là đại tỷ trong hắc bang. Vậy mà trước mặt cô lại trở thành osin.

- Tôi nói cô...rõ ràng cô mới là người hầu của tôi. (Duyên)

Vừa nói cô vừa đến giúp nàng nâng giường lên, còn không quên nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy, tiếp sau đó bật cái bàn ăn trên giường lên trước mặt nàng. Miệng thì oán giận, mà tay thì làm rất tốt.

- Cô có thể bớt xài sể tôi không? Tôi là đang bị thương đó. (Triệu)

- Đáng lẽ ra không nên đến thăm cô. (Duyên)

- Cô còn nói, nếu hôm đó cô nghe điện thoại sớm thì tôi đã không bị thương. (Triệu)

- Rồi rồi lỗi tôi. (Duyên)

HẦU GÁI, EM LÀ VỢ TÔI! { BHTT - COVER } [Kỳ Duyên x Minh Triệu ] Where stories live. Discover now