Chương 24: Tôi Không Có Làm!

868 48 0
                                    


- Kỳ Duyên. (Triệu)

- Tôi ở đây. (Duyên)

Suốt một đêm cả hai không ngủ, nàng ở bên một chút lại gọi tên cô. Nhưng cô không thấy phiền thật sự không hề phiền, chỉ cần nghe giọng nàng gọi cô sẽ lập tức trả lời.

Cô biết nàng bây giờ không ổn, nhưng cô không thể mang nàng đi được. Ít nhất là bây giờ, cô phải luôn bên cạnh nàng. Sợ là không có cô nàng sẽ bị chị ta làm hại.

Cả một đêm mệt mỏi, cuối cùng cũng dỗ nàng ngủ được. Nhìn cơ thể nhỏ nhắn của nàng, chỉ cách một tuần đã ốm đi thêm một vòng.

Cô im lặng rời nàng, không tạo ra tiếng động nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Nhưng cô không biết nàng không hề ngủ, cô vừa rời đi nàng đã ngồi dậy.

Kéo tay áo sơ mi dài của mình lên, hiện trên da thịt là không ít vết bầm cùng vết thương lớn nhỏ. Nàng dựa người vào giường thở dài, tự cười bản thân một cái.

- Kỳ Duyên, làm ơn đừng để ván cược này tôi là người thua.

———

Cô xuống nhà, đúng như cô đoán chị ta vẫn còn ở đây. Đang rất vui vẻ chơi cùng con gái của mình, cô bé nhỏ thấy cô liền cười tươi gọi một tiếng.

- Ba.

- Tôi không phải ba của con. (Duyên)

Cô tránh cái ôm của con bé, ngồi xuống sofa bên cạnh chị.

- Đừng lạnh nhạt như vậy với con chứ em. (Hân)

- Chị cần tôi nói lần thứ bao nhiêu, tôi không có con càng không làm ba của ai hết. (Duyên)

- Không sao, từ từ em sẽ chấp nhận con thôi. (Hân)

- Đến khi nào thì chị đi, tôi đã cho người chuyển giao lại hết tài sản trả cho chị rồi. (Duyên)

- Em gấp gáp đuổi mẹ con chị vậy sao? Thật phí lòng tốt chị mang cô ta về cho em. (Duyên)

- Đây là chuyện của tôi với chị, tốt nhất đừng nhắc đến cô ấy trong cuộc nói chuyện này.

Cô bé nhỏ không hiểu gì hết, nhìn thấy bà quản gia liền rời mẹ nó chạy đến chơi cùng bà. Cô đầu còn đau nhức mệt mỏi tựa vào ghế nhắm mắt lại.

- Đêm qua kịch liệt lắm sao? Trông em có vẻ mệt mỏi quá. (Hân)

Chị ta uống một ngụm trà nhìn cô mệt mỏi hỏi.

- Có liên quan đến chị không? (Duyên)

Cuộc trò chuyện tưởng chừng không có giải pháp tiếp tục, thì ở trên lầu nghe một tiếng động lớn. Cô sợ nàng có chuyện, ngay lập tức chạy đến liền thấy dưới bậc cầu thang con gái chị ta ngã bất tỉnh, trên đầu vẫn đang chảy máu.

Ở phía trên cầu thang là nàng, nàng hoảng sợ nhìn cô. Nhìn thấy cô bế đứa bé chạy đi, chị ta gương mặt không chút thay đổi đứng ở đó nhìn nàng. Sau đó chậm rãi đi đến chỗ nàng đứng.

"Chát" một bên má bỏng rát làm nàng giật mình.

- Cô có ghét tôi cũng đừng làm như vậy với một đứa nhỏ chứ? (Hân)

HẦU GÁI, EM LÀ VỢ TÔI! { BHTT - COVER } [Kỳ Duyên x Minh Triệu ] Where stories live. Discover now