Chương 107: Anh xứng sao

3.1K 192 11
                                    

Hướng Dĩ Mạt chỉ cảm thấy ghê tởm.

Cô rút khăn ướt trong túi ra lau mạnh vài cái lên vùng da vừa bị anh ta chạm vào.

Cô hoàn toàn quên mất, vì sợ người khác nhìn thấy, trước khi ra khỏi nhà cô đã trang điểm kỹ càng để che đi những dấu hôn ở trên cần cổ xinh đẹp.

Lúc này cô dùng khăn ướt lau đi khiến những dấu hôn hoàn toàn lộ rõ ra ngoài, hiện ra trước mắt Tần Sở.

Không chỉ như thế, Tần Sở còn chú ý đến bàn tay vừa đánh anh ta của Hướng Dĩ Mạt, trên cổ tay mảnh khảnh có đeo một chiếc vòng mà cách đây không lâu anh ta đã nhìn thấy trên newfeed của một người bạn.

Đúng là giống nhau như đúc!

Cho nên, em gái cãi nhau với bạn trai mà cũng ngọt ngào ở trên newfeed của Lục Mạn Mạn chính là Mạt Mạt sao?

Tần Sở nhắm chặt hai mắt.

Nhớ lại tấm ảnh kia, ngoại trừ chiếc vòng tay lấp lánh, anh ta còn nhớ có rất nhiều dấu hôn rải rác từ xương quai xanh cho đến cần cổ của cô gái, từng dấu từng dấu hệt như những bông hoa đỏ rực đang nở rộ trên nền tuyết trắng.

Tươi đẹp và chói mắt.

Mỗi một vệt đỏ ấy dường như đang nói với mọi người rằng, cô gái ấy đã được người đàn ông nào đó mạnh mẽ yêu thương chiếm lấy.

Lại một lần nữa mở mắt ra, Tần Sở quan sát Hướng Dĩ Mạt một cách cẩn thận hơn.

Trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, nét ngây thơ ngô nghê trong trí nhớ đã rút đi, nay lại toát ra vẻ xinh đẹp quyến rũ, ướt át mọng nước do mới được người ta yêu thương.

Anh ta hít mạnh vào một hơi, nhất thời nuốt lại những lời muốn nói, tắc ở trong cổ họng, như bị hóc xương cá.

Con mẹ nó, bệnh sợ phụ nữ và bệnh lãnh đạm đều là giả?

Vừa nghĩ đến chuyện trong lúc mình không biết gì, Mạt Mạt đã sớm ở bên người đàn ông khác, thuộc về người đàn ông khác, nỗi đau đớn và chua xót khó hiểu lập tức trào lên trong lòng anh ta, không ngừng đan xen, hơn nữa còn nhanh chóng dâng lên tới cực điểm, như muốn nổ tung.

Rốt cục anh ta cũng không thể lừa gạt chính mình, dường như anh ta đã sắp mất đi Mạt Mạt. Nhưng mà vì sao lại đau lòng đến thế?

Đúng vậy, không phải anh ta chỉ coi Mạt Mạt là em gái thôi sao?

Tần Sở không biết nên nói gì, cổ họng khô khốc khàn khàn lên tiếng: "Anh..."

Không chờ anh ta nói tiếp, Hướng Dĩ Mạt vội vàng nói: "Coi như tôi bị chó cắn. Hơn nữa, tôi muốn ở bên cạnh ai thì sẽ ở bên cạnh người đó, chỉ cần tôi thích là được, Tần tổng, anh không quản được, cũng không có tư cách quản."

"Tránh ra!" Cô lạnh lùng nói, vẻ ghét bỏ không hề che giấu trên mặt như những cây gai chọc sâu vào mắt anh ta.

Bàn tay Tần Sở bị cô hất ra, làn da ửng đỏ, gượng gạo giơ ở giữa không trung một lát, cuối cùng phải hạ xuống một cách hông cam lòng, năm ngón tay siết chặt.

[REUP/EDIT] NGỦ VỚI ANH EM CỦA TRÚC MÃ - ÚC KHANHWhere stories live. Discover now