23.

120 12 0
                                    

Đúng 7h tối, Nhậm Hào và Hà Lạc Lạc sóng đôi đến điểm hẹn họp lớp, một nhà hàng tầm trung của thành phố. Nhà hàng này cách khu Sơn Trà chừng 20 phút lái xe, Hà Lạc Lạc nói lúc còn là sinh viên, nơi này chính là căn cứ tổ chức hầu hết những buổi tiệc tùng của lớp cậu.

Sau khi thông báo với quầy lễ tân, hai người được nhân viên phục vụ đưa vào một phòng tiệc riêng trên lầu ba. Lúc hai người bước vào, bên trong đã có khoảng hơn mười người khác.

"Lạc Lạc!"

Một cậu trai với dáng người dong dỏng vẫy tay với Hà Lạc Lạc.

"Tiểu lão đệ!"

Hà Lạc Lạc cũng hớn hở vẫy tay đáp trả, rồi đi đến bên cạnh người đó. Nhậm Hào cũng đi theo, dường như không để ý đến bầu không khí yên lặng đột ngột trong phòng.

Hà Lạc Lạc thời sinh viên đã là một hotboy nổi tiếng ở trường, không chỉ nữ sinh, có rất nhiều nam sinh cũng đổ gục trước vẻ tươi sáng như mặt trời của cậu. Khi nghe tin Hà Lạc Lạc cũng đến họp lớp, không ít người tò mò về người sẽ đi cùng cậu bạn nổi tiếng này. Họ cứ nghĩ đó sẽ là một cô gái xinh đẹp dịu dàng. Không ngờ, bạn cặp của cậu lại là một chàng trai. Nhưng chẳng có ai tỏ thái độ khó hiểu về việc này cả. Khoảnh khắc Nhậm Hào xuất hiện, giống như là toàn bộ ánh đèn sân khấu đều đang chiếu rọi trên người anh. Nếu Hà Lạc Lạc mang vẻ đẹp tươi sáng của thiếu niên, thì Nhậm Hào chính là vẻ đẹp trầm ổn của một người đàn ông trưởng thành. Hai người đứng cạnh nhau giống như là một tuyệt tác của định mệnh, suýt chút nữa đã có người không ngăn được chính mình mà thốt lên: "Đẹp đôi quá!"

"Úi chà, cậu thật sự có người để đưa đến hả?"

Vừa thấy Nhậm Hào ngồi xuống bên cạnh Hà Lạc Lạc, cậu bạn kia đã huých vai cậu một cái. Hà Lạc Lạc cười, không những không hề lúng túng, mà ngược lại còn rất tự tin dõng dạc trả lời: "Đương nhiên."

"Nào, giới thiệu đi chứ."

Hà Lạc Lạc cười, nhìn lướt qua hết thảy những ánh mắt đang dồn trên người mình và Nhậm Hào, cuối cùng dừng lại ở Nhậm Hào, hãnh diện giới thiệu.

"Đây là hôn phu của mình, Nhậm Hào."

Một loạt tiếng cảm thán phát ra từ khắp phòng. Nhậm Hào không giấu được nét cười trên mặt, gật đầu chào mọi người.

"Ui trời, cậu chạy KPI hả?" Cậu bạn kia tròn mắt, nhưng cũng không quên chào hỏi Nhậm Hào. "Chào anh, em tên Triệu Nhượng, là bạn cùng bàn với Lạc Lạc hồi đại học."

"Chào em. Cảm ơn em đã chăm sóc cho Lạc Lạc."

"Lạc Lạc mới là người chăm sóc em ấy chứ." Triệu Nhượng gãi đầu.

Hà Lạc Lạc đang định tiếp lời thì đột nhiên có một người đến chen ngang.

"Hà Lạc Lạc, tôi không ngờ cậu lại xấu xa như vậy!"

Lời nói khó nghe này khiến Nhậm Hào không khỏi nhíu mày. Anh ngước nhìn cô gái đang đứng trước mặt Hà Lạc Lạc, chưa kịp nói gì đã nghe cô ta kể tội.

"Năm ấy ai cũng biết cậu và Thất Nhi có ý với nhau. Thất Nhi chờ cậu suốt bốn năm đại học, từ chối không biết bao nhiêu chàng trai tốt. Vậy mà tốt nghiệp xong, cậu không một lời chạy đi đâu mất. Bây giờ quay trở lại còn dẫn theo một hôn phu, ở trước mặt mọi người tình tình tứ tứ. Cậu bảo mặt mũi Thất Nhi phải để ở đâu đây? Cậu không xem tình cảm của Thất Nhi ra gì thì thôi đi, có cần phải hành hạ cậu ấy như vậy không?"

[HÀO LẠC] SỦNG HOẠIWhere stories live. Discover now