13.

209 13 8
                                    

Suốt đoạn đường về Nhậm Hào không nói gì, im lặng tựa đầu trên vai Hà Lạc Lạc ngủ. Cũng may hai người không quá khác biệt về chiều cao nên tựa đầu cũng không quá khó chịu.

Về đến nơi, Hà Lạc Lạc đỡ Nhậm Hào lên tới căn hộ, hỏi anh mật khẩu vào nhà. Nhậm Hào đọc ra sáu chữ số, nghe xong Hà Lạc Lạc liền sững sờ, mật khẩu nhà Nhậm Hào chính là ngày giỗ của bà anh, nhưng hai chữ số cuối lại không phải năm mất, mà là năm Hà Lạc Lạc học lớp 12, là năm mà cậu đã khiến Nhậm Hào mang theo vết thương lòng sâu hoắm đến Thượng Hải. Tay ấn số của Hà Lạc Lạc run lên, ấn sáu chữ số thôi mà như mất cả thế kỷ.

Đỡ Nhậm Hào vào nhà xong, Hà Lạc Lạc đi tìm một ít nước ấm. Cậu nói cậu chưa từng uống rượu là thật. Những lần đi tụ tập với bọn Lý Tràm đều là uống nước trái cây. Bọn họ lần nào cũng mời bia rượu, có lúc khích tướng cậu nhưng đều không được. Nghĩ đến đây, Hà Lạc Lạc lại thấy xấu hổ. Rõ ràng năm đó cậu có thể cự tuyệt màn khích tướng của bọn họ, vậy mà lại chọn cách hùa theo, kết quả làm Nhậm Hào tổn thương đến thế.

Hà Lạc Lạc đặt cốc nước trên tủ đầu giường, Nhậm Hào vừa nằm lên giường đã ngủ. Hà Lạc Lạc nhìn nhìn anh, phân vân không biết có nên giúp anh thay quần áo hay không. Cậu không có kinh nghiệm chăm sóc người say rượu, nhưng chí ít cậu hiểu cảm giác mặc đồ tây ngủ rất khó chịu. Cậu định đi tìm tủ quần áo thì tay lại bị người kia nắm lấy.

"Lạc Lạc, đừng đi... Về nhà thôi em." Nhậm Hào lẩm bẩm.

Hà Lạc Lạc ngưng lại nhìn anh. Có lẽ Nhậm Hào đang nằm mơ thấy hình ảnh năm đó, khi anh đứng ở giữa phòng VIP của Dream Land nói với cậu, "về thôi". Mà đáp lại anh là sự dửng dưng của cậu. Hà Lạc Lạc ngồi xuống bên mép giường thì thào nói.

"Hào ca, em sai rồi. Em xin lỗi."

Suốt một đêm Nhậm Hào vẫn cứ nắm chặt tay cậu không buông. Mấy lần Hà Lạc Lạc muốn đứng dậy đều bị anh cật lực giữ lại khiến cậu không cách nào đi được.

Lúc Nhậm Hào tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, vừa mở mắt ra đã thấy có vật gì đó trong tay, nhìn lại thì thấy Hà Lạc Lạc ngồi dưới sàn, đầu tựa trên mép giường mà ngủ, tay thì đang bị anh nắm. Nhậm Hào nhớ lại chuyện tối qua, đầu có hơi đau. Nhưng thấy cảnh trước mắt lại không nhịn được mỉm cười.

Hà Lạc Lạc nghe động thì hơi choàng tỉnh. Nhìn thấy Nhậm Hào đang nhìn mình cười, cậu giật mình đứng dậy.

"Anh dậy rồi, vậy em về đây."

"Lạc Lạc, em vẫn còn giận anh à?" Nhậm Hào nhìn cậu, vẻ mặt có hơi buồn bã.

Hà Lạc Lạc không hiểu tại sao tự nhiên anh lại nói như vậy, cậu cười khổ.

"Anh vẫn chưa tỉnh rượu hả?"

"Không có." Nhậm Hào lắc đầu.

Mi mắt Hà Lạc Lạc giật giật: "Vậy anh buông tay em ra được chưa?"

Nhậm Hào giật mình à một cái, thả tay Hà Lạc Lạc ra.

"Nếu không có chuyện gì nữa, em về nha?"

Cậu chỉ chỉ về phía cửa. Có vẻ Nhậm Hào không nhớ chuyện tối qua, với thái độ của anh với cậu, cậu không nên nán lại lâu.

[HÀO LẠC] SỦNG HOẠIWhere stories live. Discover now