CHƯƠNG 11

641 33 3
                                    


Nói xong câu này, Nhạc Thiên Linh nhìn thấy sự phức tạp trong mắt Cố Tầm đột nhiên vơi đi.

Anh lạ thường nhếch khóe môi, miệng cong lên, có thể coi là nụ cười, ngay sau đó lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như khi nãy, dựa lại vào lưng ghế, cặp mắt rủ xuống, như thể tự động che chắn cho người bên cạnh. Giống như người vừa nhìn cô chăm chú là một người khác vậy.

Sao thế, các thiên tài dữ liệu của bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 coi thường game mobile mà? Thế sao Cố Tầm không nói gì nữa?

Sau đó một khoảng thời gian, Nhạc Thiên Linh cũng không biết mình có nói sai chỗ nào không nữa.

Trong đầu cô không ngừng tái hiện lại cuộc nói chuyện khi nãy, suy nghĩ chẻ ra vô vàn nhánh như một cây to, đồng thời cũng phải duy trì trạng thái e dè, lưng thẳng, chân đặt tự nhiên.

Thật là mệt mỏi thấy mọe.

Nhiều lần cô muốn khều người bên cạnh, bảo anh tiếp tục cái đề tài trò chơi này, cô có thể nói ba ngày ba đêm luôn. Tiếc là anh luôn luôn nhìn vào điện thoại, không dời sự chú ý qua người Nhạc Thiên Linh nữa.

Bữa cơm này ăn không ngon lành gì cả, Nhạc Thiên Linh thấy chán, không biết nên ngó chỗ nào.

Điện thoại đột nhiên rung lên. Nhạc Thiên Linh cầm lên nhìn, tiểu Mạch tag cô trong group.

Tiểu Mạch: @ Bánh Quai Chèo

Tiểu Mạch: Dạo này cậu và nam thần tiến triển thế nào rồi?

Nhạc Thiên Linh len lén liếc người bên cạnh, cong môi cười gõ chữ.

Bánh Quai Chèo: Đang ăn cơm chung nè.

Tiểu Mạch: Thì ra cậu vừa có việc mới là đã thành đồng nghiệp với người ta rồi! ! Hèn gì tối nay cậu vui thế.

Bánh Quai Chèo: Hì hì, cậu hỏi chuyện này để làm gì?

Tiểu Mạch: Không có gì cả, quan tâm chút thôi mà. Chúc cậu mau thành công nhé.

Bánh Quai Chèo: Cảm ơn lời chúc của cậu! ! !

Trả lời tin nhắn của tiểu Mạch xong, món xôi xoài mà Nhạc Thiên Linh thích ăn nhất cũng được bưng lên.

Cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì, bây giờ bụng đói sôi ục ục, mọi vị giác trên đầu lưỡi đều sôi trào. Nhưng có Cố Tầm ngồi bên cạnh, cô cũng không thể bày ra vẻ sói đói vồ mồi được.

Thế là, ăn vài miếng cho có, Nhạc Thiên Linh lại đặt đũa xuống, móng tay dài nhọn đẩy cái chén kiểu màu trắng qua một bên.

Cảnh này bị Hoàng Tiệp đang đứng lên gắp thức ăn nhìn thấy, đôi đũa của cô ấy cứng đờ giữa không trung, hỏi: "Thiên Linh, em không ăn nữa hả?"

Nhạc Thiên Linh cầm khăn giấy lau miệng, cười nói: "Em ăn xong rồi ạ."

Hoàng Tiệp sửng sốt, cứ tưởng mình nghe nhầm, "Không phải chứ, hôm nay em ăn ít mà? Em không đói bụng hả? Mới nãy khi chủ biên vừa gật đầu là em đã lao xuống tìm thức ăn còn gì?"

Nhạc Thiên Linh âm thầm cắn răng, muốn lấy băng keo dán miệng Hoàng Tiệp lại luôn.

"Em không có khẩu vị." Cô siết chặt tờ giấy trong tay, nụ cười hơi cứng đờ, "Chắc là tại mệt quá, chị không cần để ý đâu ạ, em không sao hết."

[EDIT] Đừng rung động vì anh - Kiều Diêu - WiooWhere stories live. Discover now