Chương 24

1.3K 27 0
                                    

  Editor: Tiểu Ốc

Beta: Anh Thơ

Dáng người của Hạ Tuyền thật sự không hề tệ, hơn nữa quần áo còn mỏng manh, khoảng cách giữa hai người rất gần nên lúc ôm vào trong ngực rất khó để không suy nghĩ vẩn vơ.

Lệ Tịnh Lương nhìn thấy cô đặt cánh tay của anh lên trên người của mình, lại còn cọ xát ở trong ngực anh, rất giống với một con mèo nhỏ đang ăn vụng, bộ dạng kia thật sự vô cùng đáng yêu.

Trong đầu chợt nảy lên những suy nghĩ vẩn vơ, anh ý loạn tình mê cúi đầu xuống, khẽ dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu của cô.

Hạ Tuyền cảm thấy anh đáp lại, không nhịn được mà cười hỏi: "Ông chủ, có phải là do bị bệnh cho nên anh mới mềm lòng như vậy?"

Dù sao thì hành động dịu dàng chủ động giống như yêu rất say đắm như vậy cũng không giống như là việc mà ông chủ Lệ sẽ làm.

Lệ Tịnh Lương nghe thấy thế không nói một tiếng nào, chỉ phát ra một tiếng hừ đầy khinh miệt từ trong cổ họng, bởi vì bị sốt nên bàn tay đã trở nên nóng bỏng từ từ nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô, uy hiếp nắm chặt lấy, nhưng căn bản không hề gây ra cảm giác đau đớn gì.

Hạ Tuyền chỉ cảm thấy nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này thì thật là tốt, cô không cần phải suy nghĩ đến những thù hận kia, không cần phải nghĩ đến sự chênh lệch giữa thân phận của hai người, cũng không cần phải nghĩ đến ngày mai sẽ đi đến đâu.

Thật là tốt biết bao.

Nửa đêm hơn một giờ sáng, Lệ Tịnh Lương tỉnh lại, cơ thể đã bớt nóng đi một nửa, vầng trán thì nhẹ nhàng thoải mái.

Anh giơ tay chạm vào, là một chiếc khăn lông sạch sẽ hơi lạnh.

Nghiêng đầu nhìn chỗ bên cạnh, không có bóng dáng của cô gái kia, tất cả mọi chuyện vào ban ngày đều giống như một giấc mộng.

Lệ Tịnh Lương ôm trán ngồi dậy, nhẹ nhàng đi dép vào rồi tao nhã chậm rãi đi xuống lầu.

Anh nhìn thấy cô ở trong phòng bếp tầng một, cô đang đeo tạp dề để nấu ăn. Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại, trên gương mặt non nớt mà xinh đẹp nở một nụ cười quan tâm.

"Thức dậy làm gì vậy? Đói bụng không?"

"Một giờ." Anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Hạ Tuyền cũng không so đo, thu hồi tầm mắt rồi chăm chú nấu ăn, nghiêm túc nói: "Chắc là do anh đói quá nên tỉnh lại, để em làm chút gì đó cho anh ăn, có phải là thấy em thực hiện bổn phận rất nghiêm ngặt không?"

Bổn phận? Cô có cái bổn phận gì? Đơn giản chính là...... bổn phận của nữ minh tinh được bao nuôi.

Lệ Tịnh Lương cảm thấy nếu như anh nói ra những lời này thì sớm muộn gì anh cũng phải nếm thử hậu quả xấu.

Bởi vì mặc áo sơ mi ngủ rất lâu, nên quần áo trên người Lệ Tịnh Lương đã bị nhăn nhúm, sau khi Hạ Tuyền đậy kín nắp nồi thì lập tức xoay người đi tới trước mặt anh, vừa cởi cúc áo sơ mi của anh ra vừa nói: "Đi thay bộ khác đi, em giặt giúp anh."

Lệ Tịnh Lương có chút không thích nghi được với cuộc sống hai người vô cùng tự nhiên này, giống như là bọn họ đã sinh sống với nhau như thế này từ lâu lắm rồi, nhưng rõ ràng là không phải như thế.

"Không cần đâu, ngày mai người giúp việc sẽ tới."

Anh lui về phía sau một bước từ chối, trên gương mặt thanh quý mang theo sự mệt mỏi không dễ phát giác, nhưng cặp mắt xếch thâm thúy và tuyệt đẹp kia vẫn không chê được vào đâu, giống như vĩnh viễn mang theo sự sắc bén vốn có của nó

Hạ Tuyền cười một tiếng: "Có em ở đây thì cần người giúp việc làm gì nữa? Ông chủ Lệ thật đúng là vô cùng giàu có, trả em nhiều tiền như thế, vậy mà chỉ cần em làm ấm giường thôi sao?

Lệ Tịnh Lương liếc xéo cô không nói gì, cô ho một tiếng rồi tiến lên lôi kéo tay của anh đi lên lầu, hai người đi thẳng tới phòng thay quần áo của anh, sau khi nhìn thấy cảnh tượng nguy nga và diện tích rộng lớn, thì Hạ Tuyền không khỏi che mặt nói: "Thật đúng là xấu hổ mà, thân là một người phụ nữ nhưng em lại không có nhiều quần áo như ông chủ Lệ."

"... ..."

Bình thường cũng không suy nghĩ gì cả, nhưng sao hôm nay lại đột nhiên cảm thấy chuyện quá nhiều quần áo cũng không phải chuyện đáng giá tự hào gì.

"Hạ Tuyền."

Lệ Tịnh Lương mở miệng, ỷ vào ưu thế chiều cao mà ấn tay lên trên đỉnh đầu của cô, khiến cho cô không thể nào động đậy. Cô không phục giùng giằng muốn đá anh, nhưng anh lại lui về phía sau một bước khiến cho cô rất khó để với tới.

"... ... Cái này không công bằng." Hạ Tuyền nản lòng nói.

Lệ Tịnh Lương nhếch mép lên, lộ ra một nụ cười y như đang trêu đùa: "Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"

"Biết chứ, anh vừa mới nói xong, một giờ." Cô chớp đôi mắt to, nhìn trông rất ngây thơ.

"Một giờ thì nên làm gì?"

"... ... Ngủ."

"Vậy tại sao em còn đứng ở đây?"

"Không phải vừa rồi em nấu cơm cho anh ăn sao, anh vẫn chưa ăn cơm tối, bây giờ nhất định rất đói bụng......"

"Anh sẽ đi ăn, em có thể đi nghỉ ngơi rồi đấy."

Anh chuyển hướng người cô, khẽ đẩy cô về phía cánh cửa phòng.

Hạ Tuyền lưu luyến không nỡ quay đầu lại: "Anh thật sự không muốn thay quần áo sao?"

"Có thay thì cũng là thay áo ngủ."

Giọng nói của anh hơi lạnh nhạt, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo biểu cảm thúc giục, bởi vì vừa mới thức dậy, nên anh không đeo mắt kính, không có lớp kính che chở, gương mặt tuấn tú dịu dàng của anh càng thêm động lòng người như tranh vẽ.

Hạ Tuyền không nhẹ không nặng nói ra một câu: "Em muốn nhìn thấy anh cởi quần áo......"

Lệ Tịnh Lương trực tiếp cầm lấy tay cô rồi đuổi cô ra khỏi phòng thay quần áo, mấy phút sau, anh mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại đi xuống tầng một để tìm đồ ăn.

Thật đúng là thất vọng mà, đây không phải là bộ áo ngủ mà cô mong muốn.

Hạ Tuyền từ chỗ cầu thang nhìn thấy anh đi vào trong phòng ăn, khi nhớ tới việc mình đã nấu một chút cho anh ăn thì cô duyên dáng trở lại phòng ngủ, chui vào trong chăn rồi thoải mái nhắm nghiền hai mắt lại.

Khi Lệ Tịnh Lương trở về thì cô đã ngủ mất rồi, anh nằm ở bên cạnh cô, mở laptop ra, trong lúc kiểm tra thư điện tử thì sẽ thỉnh thoảng liếc sang cô một cái.

Nói như thế nào đây, có một bài thơ vô cùng nổi tiếng có thể hình dung hình ảnh này:

Kẻ lập mưuWo Geschichten leben. Entdecke jetzt