Chương 45: Casablanca

70 31 0
                                    

Loan Mộng và Thượng Quan Thành đều không biết, trên đời này có một loài hoa tên hoa tình yêu, có thể trong lơ đãng mà mọc rể nảy mầm, cuối cùng nở hoa, một khắc hoa nở chính là đóa hoa đẹp nhất trần đời.

Nhưng rất nhiều người lại không biết đến sự tồn tại của nó, cho nên có quá nhiều người đã bỏ qua tình yêu đẹp nhất.

Giống như Thẩm Duy Nhiên đối với Giang Thần Hi, cô chính là đóa hoa nở rộ trong trái tim anh, cũng không biết đã mọc rể nảy mầm khi nào, cũng không biết nở hoa khi nào, có lẽ là giây phút gặp cô lúc khai giảng, cũng có lẽ là rất nhiều năm trước, giây phút lần đầu tiên gặp mặt.

Không còn cách nào hết, đã nảy mầm, đơm hoa, không lấy ra được. Cái gọi là hoa tình yêu chính là như vậy.

Nếu quay đầu, Thẩm Duy Nhiên sẽ thấy một Giang Thần Hi bi thương thống khổ, đau tới xương tủy. Thượng Quan Thành và Giang Thải Dĩnh không biết phải khuyên anh thế nào, càng không biết nên nói từ đâu, điều duy nhất có thể làm chính là làm bạn với anh, lặng lẽ quan tâm.

Nếu đuổi theo, Giang Thần Hi nhất định sẽ nhìn thấy một Thẩm Duy Nhiên hai mắt đã đỏ bừng.

Chính bản thân cô cũng không biết vì sao mắt lại đỏ, chẳng qua là một người bạn bình thường, chẳng qua là một cuộc nói chuyện, không phải chia ly, tại sao lại có nhiều thương cảm như thế.

Đáng tiếc, cuộc sống này không có nhiều nếu đến vậy, cho nên, cuộc sống này mới có vô số lần bỏ qua nhau, bi thương không đếm được.

Giang Thần Hi nhìn theo hướng Thẩm Duy Nhiên rời đi, vẫn luôn nhìn, dường như dùng hết sức lực trong đời, nỗ lực muốn ghi tạc bóng dáng của cô vào đầu, giống như sợ chỉ cái nháy mắt chính mình sẽ quên.

Bóng dáng kia ngày càng mơ hồ, cho đến khi biến mất không thấy, Giang Thần Hi lảo đảo ngã xuống, Thượng Quan Thành vội đưa tay đỡ lấy, dùng cả thân thể của mình để chống đỡ.

"Anh, anh... Anh đừng làm em sợ, anh làm sao vậy... Anh..." Giang Thải Dĩnh lớn tiếng gọi, sợ hãi chưa từng có đột nhiên ập đến.

"Duy Nhiên..." Giang Thần Hi đã hôn mê bất an gọi.

Giang Thải Dĩnh nghe Giang Thần Hi lẩm bẩm, chua xót không môi. Khẽ cắn môi, nhìn sắc mặt Giang Thần Hi tái nhợt, Giang Thải Dĩnh đưa ra một quyết định.

"Anh Thượng Quan, anh giúp em trông anh trai một lát, em ra ngoài mua ít đồ." Giang Thải Dĩnh bất an nhìn Thượng Quan Thành, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nói dối với anh ấy, sợ bị anh ấy nhìn thấu.

"Mua đồ gì chứ? Biệt thự nhà hai người còn thiếu gì sao?" Thượng Quan Thành nhìn ra sự bất an của Giang Thải Dĩnh, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, Giang Thần Hi đã ngất xỉu ở đây, ngay lúc này sao cô ấy có thể nói đi mua đồ?

"A... Hôm qua bọn em vội vàng tới, mà biệt thự kia em và anh trai không thường xuyên về, có rất nhiều món đồ cần phải mua mới..." Lý do này xác thật thích hợp, điều Giang Thải Dĩnh nói cũng là sự thật.

"Ừ, vậy em đi nhanh về nhanh, chú ý an toàn." Thượng Quan Thành mỉm cười.

"Được, em đi đây, anh trông chừng anh trai." Nói rồi, Giang Thải Dĩnh vội vàng rời đi.

Thanh xuân ai không hoang phí - Thẩm Duy BiệnWhere stories live. Discover now