Chương 7 - 9

530 21 1
                                    

Chương 07

Thích Tử Quân đã đến bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, A Lam và Nhược Phong thấy thế cũng thả chậm bước chân lại, dừng lại ở cách đó không xa.



Thích Tử Quân đứng bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, rõ ràng là đang song song vai với nhau, nhưng tay lại rũ xuống nắm lấy tay Thẩm Thanh Hoà, lắc lắc, quan tâm hỏi: "Sao vậy?" Thích Tử Quân ở đằng xa, nhìn thấy hai người giằng co với nhau, cho dù chẳng hiểu chuyện gì xảy ra như cô không thích.

Đôi mắt sắc bén của Thẩm Giáng Niên quét qua hai tay đang nắm kia, Thẩm Thanh Hoà cũng không rút ra, thậm chí còn không có ý định từ chối, đây có lẽ là lựa chọn của Thẩm Thanh Hoà? Thẩm Giáng Niên cười bất cần.

"Hai người từ từ chơi đi." Giọng điệu của Thẩm Giáng Niên rất bình tĩnh, cô xoay người bước đi dứt khoát, trong lòng vừa mong đợi lại vừa mất mát, hai cảm xúc cứ thế đan xen vào nhau. Phía sau, cũng không có ai gọi cô, Thẩm Giáng Niên cảm thấy đau xé lòng, loại cảm giác này thật sự xa lạ với cô, cảm giác như lúc con thú cưng mà cô nuôi mấy năm chết vậy. Nhưng cơn đau này không hoàn toàn giống với cơn đau đó, bây giờ, ngực cô như nghẹt thở.

Bước đi từng bước một, khoảng cách giữa các cô ngày càng được nới rộng, hôm nay rời đi, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Vậy cũng tốt, không liên quan gì đến nhau, cô cũng hoàn toàn có thể buông tha ảo ảnh không hề tồn tại.

"Thẩm Giáng Niên." Giọng của Thẩm Thanh Hoà đột nhiên vang lên, Thẩm Giáng Niên không kiềm chế được khựng lại, sự mong chờ trong lòng nói với cô nên dừng lại, nhưng lòng tự trọng của cô không cho phép cô làm thế, cho nên cô tiếp tục đi về phía trước.

"Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà gọi lần thứ hai, với một giọng điệu bất lực, Thẩm Giáng Niên lần này quay lại, trái tim của cô có chút chao đảo, sẽ giữ cô lại sao? Liệu cô có phải là người được lựa chọn không? Lòng tự nhủ là không có khả năng, nhưng rồi lại tự hỏi có thể không....

"Để bạn của tôi đưa cô trở về." Thẩm Thanh Hoà xoay người nói với A Lam, "A Lam, em đưa cô ấy về đi."

Trái tim chao đảo rơi xuống đáy vực, Thẩm Giáng Niên thực sự là buồn bực đến cực điểm, vừa rồi còn đang suy nghĩ hư vô, sau khi buồn bực liền cười cười, giọng điệu cũng không sắc bén như trước, "Thẩm Thanh Hoà, không cần, cảm ơn cô."

Dù sao thì vẫn cảm ơn cô, để tôi gặp được cô, để cho tôi biết rằng hoá ra trên đời này lại có người đẹp đến thế, đẹp đến mức lay động lòng người.

"Không sao, không sao, để tôi đưa cô về." A Lam đi ngang qua Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà liếc nhìn cô ấy một cái, ý bảo A Lam đi đi.

A Lam nhất định muốn đưa Thẩm Giáng Niên về, Thẩm Giáng Niên cũng lười phản bác, ngồi ở trong xe, tâm trạng của cô vẫn hạ xuống, mẹ cô nhắn tin hỏi cô: Khi nào con về?

Bỗng nhiên, cô không muốn về nhà, nỗi buồn dồn nén trong lòng hôm nay lại trào dâng, cô không muốn khóc ở nhà, cũng không muốn bị mẹ phát hiện. Thẩm Giáng Niên: Mẹ, hôm nay con ở lại nhà bạn, mẹ đừng chờ con, mẹ đi ngủ sớm đi.

[BHTT][EDIT] CHINH PHỤC TRÊN ĐẦU LƯỠI - BẠCH NƯƠNG TỬWhere stories live. Discover now