Chương 6: Sói con dễ thương.

201 32 2
                                    

Với năng lực dọn đâu sạch đấy nên nhà Nghiêm Di luôn trong tình trạng sạch sẽ, các món đồ dùng khá cũ nhưng nó vẫn không khiến căn nhà bị lỗi thời. Không khí trong nhà đem lại một cảm giác thoải mái, ấm áp khác hoàn toàn với sự trỗng rỗng, lạnh lùng của biệt thự nhà anh ta.

Cố Trương Hàn liếc mắt nhìn mấy tấm ảnh đặt ở kệ tủ, tổng cộng có ba bức.

Bức đầu tiên là ảnh một cặp đôi đang cùng nhau kéo má đứa nhóc đứng ở giữa, ánh mắt thằng nhóc bất lực, cam chịu thực chất là nổi giận muốn dãy dụa thoát ra.

Bức thứ hai thì chỉ còn hai người, người đàn ông dựa sát vào cậu trai, cả hai cùng dơ tay mỉm cười nhìn vào ống kính. Đằng xa có cây thông lấp lánh ánh đèn, tuyết trắng bao phủ khung cảnh.

Bức cuối chính là ảnh tốt nghiệp, người đàn ông vẫn còn khá trẻ, ông khoác vai cậu trai đã cao hơn mình kia, cậu nhóc cầm trong tay tấm bằng tốt nghiệp và bó hoa, cười tít mắt để lộ ranh nanh.

Cậu nhóc đó chính là Nghiêm Di và người đàn ông đồng hành trong cả ba bức ảnh chính là cha dượng hắn. Trong cả ba hình ông đều mặc áo vạt trắng của bác sĩ, nét mặt hiền hòa, tốt bụng, bản thân ông cũng là một bác sĩ rất tận tâm với nghề.

Cố Trương Hàn nghiêng đầu nhìn lại bức ảnh đầu, tên này hồi bé cũng đáng yêu phết đấy, cơ thể nhỏ nhỏ đó có mấy vết băng gạc coi bộ cũng nghịch lắm đây.

Nghiêm Di cởi áo khoác treo lên giá, quay ra thấy Cố Trương Hàn nhìn ảnh của hắn, cười một tiếng. Thấy cứ dị dị, hắn khó hiểu hỏi: "Anh cười cái gì vậy?"

"À, nhìn ảnh cậu cảm thấy cậu khá dễ thương thôi." Cố Trương Hàn đi vào, cách nói chuyện và điệu bộ thản nhiên đó của anh ta làm Nghiêm Di chỉ muốn tự động né ra xa.

Hắn cố tình không mời phản diện ngồi xuống, bản chất dễ mất kiễn nhẫn lại bộc phát, nói: "Vào chủ đề chính luôn đi."

Phản diện khúc khích chọc hắn: "Sói con mất kiên nhẫn rồi à?"

Sói cái đit con mẹ anh.

Thấy Nghiêm Di đang sắp hết kiên nhẫn, chân hắn lúc này còn rung rung như là biểu thị. Cố Trương Hàn đành phải chiều theo ý hắn: "Cậu quay lại làm việc đi."

"Không." Nghiêm Di thẳng thừng đáp lại, có thất nghiệp bị bỏ đói đến chết hắn cũng không quay lại.

Câu trả lời nhanh chóng của hắn khiến mấy lời dụ dỗ lập tức nghẹn lại cổ họng Cố Trương Hàn.

Anh ta còn chưa lên tiếng, Nghiêm Di đã cắt tiếp: "Không là không, tôi sẽ không thay đổi ý của mình nếu không có lý do."

Đã nhẹ nhàng đến tận nhà nói bằng lời rồi mà còn cứng đến vậy, Cố Trương Hàn cũng hết kiên nhẫn, anh bước tới nắm lấy cổ áo phông của Nghiêm Di. Cố Trương Hàn cao hơn hắn nửa cái đầu, từ dưới xuống anh ta chỉ như đang nhìn một con côn trùng, siết chặt tay như muốn bóp nát nó.

Ánh mắt Cố Trương Hàn sắc bén, như lưỡi dao đang kề sát cổ hắn và chỉ cần một tí nữa thôi, là nó sẽ đâm thẳng vào đường thở. Kì lạ là anh ta lại không nói cái gì, tiếng thở bắt đầu gấp gáp, tay nắm áo càng siết chặt hơn như đang cố kiềm chế gì đó.

[ĐM/Chủ Công] Phản diện, xin hãy ngồi im đi.Where stories live. Discover now