Chương 58: Hỗn loạn

9.4K 328 11
                                    

Editor: Amel

Hạ Vân đang nghĩ cách làm sao để đuổi người đi thì đã thấy bà nội tay cầm cây chổi dài hùng hổ lao tới.

"Cái gì đấy cái gì đấy, xảy ra chuyện gì rồi?" Bà lão cầm cây chổi đứng chắn trước Hạ Vân, tư thế "một người đã đủ giữ quan ải" bảo vệ Hạ Vân ở phía sau.

Hạ Vân thấy vừa buồn cười vừa cảm động, nếu Trần Trọng Lễ thật sự là người xấu, với thân hình cao lớn chắc nịch kia của hắn, hai người phụ nữ bọn họ cũng đánh không lại.

"Bà nội, không sao đâu, là... người quen." Hạ Vân vội ngăn bà nội lại, không để bà lão quá kích động.

Bà lão hồi còn trẻ tính tình đanh đá có tiếng.

Nghe thấy Hạ Vân gọi tiếng "bà nội", Trần Trọng Lễ đứng bên cạnh vội mỉm cười gọi "bà nội" theo: "Bà nội, con là bạn trai của tiểu Vân."

Ba chữ "bạn trai" nháy mắt khiến Hạ Vân xù lông lên: "Anh câm miệng! Chúng ta đã sớm chia tay rồi!"

"Bạn trai?" Bà lão bình tĩnh lại, đánh giá Trần Trọng Lễ từ trên xuống dưới. Kiểu tóc bảnh bao, mặc tây trang, đi giày da bóng loáng, phía sau là con xe Mercedes Benz màu đen, nhưng thật ra lại là kẻ mặt người dạ thú.

"Không phải đâu bà nội, con với anh ta đã chia tay rồi." Hạ Vân sốt ruột giải thích.

Trần Trọng Lễ nhẹ giọng nói: "Tiểu Vân, lúc trước là anh sai, lần này anh tới chính là muốn xin em tha thứ, vì con, em hãy cho anh một cơ hội nữa đi, bảo bảo cũng cần phải có ba nó chứ."

"Trần Trọng Lễ, lúc trước tôi với anh đã giải quyết xong xuôi, bảo bảo đi theo tôi, còn anh sau đó cũng chẳng hỏi han con một câu. Bây giờ anh lại lôi bảo con ra nói, anh có thể có liêm sỉ hơn chút được không?!"

Bà nội trừng mắt lớn hơn nữa, nổi trận lôi đình hỏi: "Cậu đến cướp bảo bảo?"

"Con không..."

"Khá khen cho thằng đểu rả Trần Thế Mỹ cậu (*), cậu lừa gạt cháu gái tôi đã đành, giờ còn định đến cướp bảo bảo, tôi nói cho cậu hay, cậu không có cửa đâu!!" Bà lão lửa giận đùng đùng, bất chấp cầm chổi phi đến đánh Trần Trọng Lễ.

(*) Trần Thế Mỹ (陈世美): là một thư sinh nghèo ở quê, đã có vợ con. Sau này khi thi đậu Trạng Nguyên, vì đã chán chường cảnh nghèo khổ, cộng thêm y được dân chúng tung hô và lọt vào mắt xanh của công chúa, y đã ruồng bỏ cha mẹ già và vợ con ở quê để chạy theo vinh hoa phú quý.

Trần Trọng Lễ phản ứng rất nhanh, lập tức né sang bên cạnh, miệng liên tục giải thích: "Không phải đâu bà nội, bà nghe con giải thích, không phải con muốn tới cướp bảo bảo đâu, con..."

"Tôi không quan tâm cậu tới làm cái gì hết, nhà chúng tôi không chào đón cậu, cậu lập tức cút xéo đi cho tôi! Đi ngay!"

Bà lão vẫn cứ cầm cây chổi đuổi đánh hắn, Hạ Vân sợ bà tự làm mình bị thương, cô vội chạy tới giữ bà lại, cửa tiệm nhất thời vô cùng hỗn loạn.

"Chuyện gì thế này?" Chiếc xe jeep màu đen đỗ ven đường, người đàn ông cao lớn nhanh chóng từ trong xe bước tới.

"Ba!" Hạ Vân nhìn thấy ba trở về, nháy mắt bình tĩnh lại, trong lòng không còn hoảng sợ nữa.

[Edit - H] NHIỆT HẠ - HẠ ĐA BỐ LÍ NGANGWhere stories live. Discover now