Chương 2

86 7 0
                                    

Nhìn Hứa thị hùng hổ xông tới, cặp song sinh đều sợ hãi, ngay lập tức sắc mặt trắng bệch.

Tô Lê dĩ nhiên không sợ, tùy tay túm lên gậy gỗ ở cạnh cửa, ngay lập tức đánh nhau với Hứa thị, hơn nữa chuyên môn nhắm đến nơi thịt nhiều mà đánh, Hứa thị nhất thời không đề phòng,  bị Tô Lê đánh đến kêu ngao ngao.

Lâm Thư đứng ở một bên, xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng thân thể vẫn luôn chịu tra tấn, hơn nữa còn sinh bệnh, Tô Lê nhanh chóng liền hết sức, ngoài mặt lại không biểu hiện gì, gõ Hứa thị một cái, sau đó nói: "Đại tẩu, còn muốn tiếp tục sao?"

Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Tô Lê, Hứa thị liền nổi giận, nhưng kiêng kị gậy gỗ trong tay Tô Lê, không dám tiến lên, đành phải mạnh miệng nói: "Tô Lê ngươi đừng đắc ý, ta giáo huấn ngươi không được, còn có cha mẹ chồng giáo huấn, hừ, ngươi chờ cho ta!"

Dứt lời thở phì phò rời đi, đương nhiên, cũng không quên mang theo Lâm Thư.

Tô Lê nhẹ nhàng thở ra, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu cặp song sinh, Tô Lê tươi cười ôn nhu, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Chỉ không khóc, không cần quan tâm, lần sau tẩu tử nghĩ cách làm đồ ăn ngon cho ngươi, đừng khổ sở, tẩu tử sẽ đau lòng."

Ngoại trừ hai huynh trưởng nhà mình, Lâm Tiểu Chỉ rất ít có thể cảm nhận được thiện ý của người khác, nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ là hơi giật mình mà nhìn nàng.

Tô Lê lại quay đầu đối Lâm Tiểu Bút cười một chút, nói: "Tiểu bút cũng vậy, chờ tẩu tử làm tốt cho các ngươi ăn!"

Cặp song sinh nhìn ý cười ôn nhu của tẩu tử, liền phản ứng lại, vội vàng nói: "Cảm ơn tẩu tử!"

Tuy rằng biết tẩu tử chỉ đang an ủi các nàng, nhưng hai hài tử vẫn thực xúc động.

Tô Lê nhìn hai hài tử đáng yêu trước mắt, trong lòng cảm khái, tuy rằng gặp phải tràn đầy ác ý, nhưng hai nàng vẫn có thể nhớ thiện ý của người khác, huynh đệ Lâm gia giáo dưỡng rất tốt, không giống Lâm Thư, tuổi còn nhỏ, lâu dài chịu ảnh hưởng của đám người Lâm gia kia, học hư.

Bất quá hai đứa nhỏ này vẫn luôn không có người chiếu cố, một thân dơ hề hề, quần áo cũng rách, Tô Lê vội vàng lôi kéo các nàng vào phòng cũ nát nhà mình, cầm khăn lau sạch mặt cho các nàng.

Lâm Tiểu Bút bị lời nói ôn nhu cùng động tác vội vàng của Tô Lê làm cho mơ hồ, Trân Trân tỷ tỷ nói tẩu tử không thích các nàng, sẽ không đối tốt với các nàng, tuy nàng không thích Trân Trân tỷ tỷ, nhưng lúc trước tẩu tử đúng thật là mặc kệ các nàng, hiện tại tại sao lại đối tốt với các nàng như vậy?

Nghĩ như thế, Tiểu Bút không khỏi mở miệng hỏi: "Tẩu...... Tẩu không chán ghét chúng ta sao? Vì cái gì? Vì cái gì lại......"

Tô Lê sửng sốt, đứa nhỏ này quả nhiên tương đối mẫn cảm, chắc là từ sau khi sinh ra liền đã chịu  nhiều ác ý! Nghĩ đến đây, không khỏi càng thêm thương tiếc: "Lúc trước là ta nghĩ quá đơn giản, ta cho rằng ta tận tâm tận lực, nhất định sẽ được bọn họ tán thành, nhưng bọn họ căn bản không muốn đem chúng ta trở thành người một nhà. Nếu đã như vậy, về sau ta liền mặc kệ bọn họ như thế nào, tốt nhất mỗi người một cuộc sống, các ngươi đều là muội muội ngoan của tẩu tử, về sau tẩu sẽ đối tốt với các ngươi, các ngươi đồng ý sinh hoạt cùng tẩu tử không?"

[EDIT] Hạnh Phúc Nông NữNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ