Chương 7

71 7 0
                                    


Ý của Tô Lê chính là bất quá nếu không phân gia, bọn họ liền sẽ không làm việc, theo chân bọn họ cùng nhau miệng ăn núi lở, cứ như vậy, bọn họ chẳng những không có tiền thu, còn nhiều thêm bốn miệng ăn cơm.

Hứa thị là người đầu tiên không đồng ý: "Tô thị ngươi dám khuyến khích Lâm Mặc? Hắn không làm việc, không săn thú, trong nhà nào có tiền thu?"

Tô Lê lạnh lùng nói: "Không phải còn có đại ca sao? Lâm Mặc săn thú kiếm nhiều tiền như vậy, đem đại ca dưỡng đến trắng trẻo mập mạp, đây là thời điểm nên làm cống hiến cho nhà."

Tề thị rốt cuộc thông minh hơn, lập tức nghĩ tới Lâm Nghiên: "Tô thị ngươi nói bừa cái gì vậy? Nhà chúng ta cũng không thể không kiếm tiền, không nói chuyện ăn uống của chúng ta, liền nói Lâm Nghiên, hắn còn ở thư viện đọc sách? Ngươi làm sao lại cắt đứt tiền đồ của hắn?"

Hừ, Tô Lê giảo hoạt, bất quá Tề thị cũng không ngốc, chỉ cần bắt chẹt mấy người yếu thế trong nhà, không sợ không đụng được Lâm Mặc!

Tô Lê hít sâu một hơi, cuối cùng hiểu được nguyên nhân Lâm Mặc biết rõ muội muội nhận hết khi dễ lại không có đề nghị phân gia, ngay từ đầu nàng quả thật không phải tán thành lắm với Lâm Mặc, mặc kệ nói như thế nào, cặp song sinh xanh xao vàng vọt với người làm ca ca là hắn có quan hệ, hắn không có bảo vệ tốt các nàng, biết rõ các nàng đang ở hang hổ cũng không quan tâm.

Nhưng là lúc này đây, đã làm nàng thay đổi cái nhìn.

Hắn cũng không phải là không đủ tận tâm, bởi vì hắn không thể lựa chọn, thứ nhất phân gia để hắn mang theo đệ muội thuận lợi là không có khả năng, thứ hai sau khi phân gia cũng không ai có thể giúp hắn chiếu cố hai muội muội.

Lúc này đây biểu hiện của nàng làm hắn thấy được nàng tận tâm đối với hài tử, cũng làm hắn kiên định quyết tâm phân gia.

Nhưng mà bọn họ vẫn là xem nhẹ Tề thị.

Bất quá nhiêu đây cũng không dao động được quyết tâm của Tô Lê, phân gia nếu đã nói ra, vậy nhất định phải phân ngay, bằng không về sau muốn làm càng khó!

Nghĩ đến đây, Tô Lê cắn cắn môi, tiến lên trước vài bước, đi đến bên cạnh Lâm Mặc, nắm lấy tay hắn, giả bộ một bộ dáng không thuận theo cũng không buông tha: "Lâm Mặc, nói đến cùng ta với ngươi mới là người một nhà, đệ muội vốn là không phải trách nhiệm của ngươi, đều có cha cùng mẹ kế gánh vác, ta mặc kệ Lâm Nghiên hắn có thể đọc sách hay không! Ta cũng không đồng ý ngươi đi săn thú, ngươi liền ở nhà, chỗ nào cũng không cho đi!"

Lâm Mặc cũng biết Tề thị vô sỉ, vỗ vỗ Tô Lê tay, nói: "Hảo, đều nghe ngươi, về sau đệ muội đều giao cho chính cha nuôi nấng."

Tề thị không nghĩ tới mỗi lần uy hiếp đều hiệu nghiệm thế nhưng bây giờ không dùng được, nhất thời có chút há hốc mồm.

Lâm lão cha hai mắt bốc hỏa nhìn Tô Lê, đồ hồ ly tinh giảo hoạt đáng chết!

Tô Lê làm bộ dáng cảm động đến tột đỉnh: "A Mặc, ngươi đối ta thật tốt!"

[EDIT] Hạnh Phúc Nông NữWhere stories live. Discover now