Con đường phía trước

177 7 0
                                    



Hắc Hạt Tử biết Tô Vạn không vui.


Hắn sắp phải đi đến nơi mà cậu không thể làm gì được. Việc này thật ra Tô Vạn sớm đã biết, cũng đã nghiêm túc chuẩn bị tâm lý tám trăm lần, nhưng thật sự đến thời điểm này, vẫn là không vui. Không phải Tô Vạn chưa từng thử, nhưng mọi thứ vượt xa tầm kiểm soát của cậu, dũng khí của cậu khiến cậu muốn thử ngăn cản hoặc can dự, lý trí của cậu lại khiến cậu hiểu được, chuyện này không có cách nào khác, không có cách nào khác.

Trong lòng cậu luôn có một loại dự cảm không tốt, ngay cả những ham muốn hoang đường lúc này cũng không thể chôn vùi dự cảm này. Cậu không thể nói rõ đây là loại cảm giác gì, nỗi bất an truyền qua làn sóng thủy triều tình dục, từng chút từng chút hiện lên, rực rỡ lại sắc nhọn chọc vào tim cậu, từng chút từng chút, không thể nào phớt lờ.

Trong sự bất an này, cậu làm tình với Hắc Hạt Tử. Cũng không biết đã bắn bao nhiêu lần, hai người mồ hôi nhễ nhại vẫn dính chặt vào nhau lăn qua lăn lại, Tô Vạn mở rộng hai đùi để Hắc Hạt Tử nắm chân cậu kịch liệt làm cậu, khoái cảm liên tục không bị gián đoạn, xông tới khắp nơi khiến cậu nóng lên. Phía trước cậu cương cứng như muốn đòi mạng, chọc vào bụng dưới của Hắc Hạt Tử, lúc mở lúc đóng phun ra tí tách dịch nhờn.

Mở cơ thể và hoàn toàn đầu hàng bản thân cho đối phương như thế này, đây thật ra là một tư thế không an toàn, con người đối với tư thế này có bản năng kháng cự. Nhưng dục vọng tràn ngập, nỗi bất an như lấy độc trị độc, cảm giác thất bại ở chỗ này, dương vật của cậu bị Hắc Hạt Tử nắm lấy, ướt đẫm co giật, cổ họng chảy ra một chuỗi tiếng rên rỉ, không thể nghĩ tới được chuyện gì khác, trong đầu chỉ có sự bằng lòng.

Hắc Hạt Tử ôm Tô Vạn vào lòng vừa gấp vừa sâu mà va chạm, Tô Vạn bị hắn thúc đến cả người lộn xộn, run đến nỗi không ôm được vai hắn. Người thanh niên từ trên xuống dưới nóng bừng, vừa nóng vừa chặt, không biết bị đụng đến chỗ nhạy cảm nào, đột nhiên thắt chặt Hắc Hạt Tử đến mức suýt ngạt thở. Hắc Hạt Tử suýt chút nữa mất kiểm soát, hắn vẫn chưa bắn, nhưng trong lúc hoảng hốt lại cảm thấy lần này so với mọi khi còn sảng khoái hơn, thật giống như mới chết đi một chút. Hắn buộc phải dừng lại, cúi đầu hôn lông mi run rẩy của Tô Vạn, chậc chậc một tiếng nói: "Nhìn này."

Tô Vạn như bị choáng ngợp vẫn chưa thể hoàn hồn, nghe thấy câu này, hỏi theo phản xạ: "Cái gì?"

Hắc Hạt Tử cười ra âm khí, cũng không trả lời, lại bắt đầu đẩy sâu vào trong, Tô Vạn không kịp phản ứng, bật ra một tiếng "A", sảng khoái đến nỗi nước mắt gần như trào ra. Hắc Hạt Tử không chịu nổi âm thanh này của Tô Vạn, cái gì cũng bất chấp, tìm đầu lưỡi cậu hôn một hồi, vừa liếm hàm răng của cậu vừa di chuyển càng mãnh liệt. Tô Vạn từ trong ra ngoài vừa xót vừa tê, nước mắt liền trào ra —— ​​​​không liên quan gì đến chuyện khác, đó hoàn toàn là nước mắt sinh lý.

Tuy nhiên, thanh niên trẻ tuổi trong chuyện rơi nước mắt vẫn là da mặt mỏng, lúc tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc cũng không khiến họ khóc được bao nhiêu, đương nhiên không muốn lên giường thì chỗ nào cũng ra nước. Nhưng Hắc Hạt Tử lại thích nhìn bộ dạng này của cậu, đuổi theo tay trước ngực cậu, bắt lấy hai cổ tay không cho cậu che, thay vào đó dùng môi hôn lên đôi mắt ướt át của cậu. Tô Vạn biết rõ mình không thể làm gì khác, căn bản cũng không có phản kháng. Cậu vốn dĩ vì việc Hắc Hạt Tử muốn đi liều mạng mà khó chịu, đang cảm thấy có chút tủi thân, hiện tại Hắc Hạt Tử lại làm cậu như thể không có ngày mai, nỗi tủi thân thật sự không thể kìm nén được nữa, cậu mặc kệ tất cả, cam chịu thở ra một trận nghẹn ngào.

[ĐMBK | Hắc Vạn] H tổng hợpWhere stories live. Discover now