Chương 16: Ngày nào đó kiếp sau.

12 0 0
                                    

Ngày nào đó kiếp sau đều sẽ gặp lại.

---

Lê Tẫn theo trong viện Di Quang đi ra, thấy Lạc Quy Niệm cùng Tô Bích Lạc đang ngươi đuổi ta trốn vây quanh hoa thụ đi vòng vèo.

"Uống thuốc!" Lạc Quy Niệm hùng hổ, ý đồ lấy ánh mắt làm cho đối phương khuất phục.

Trông Tô Bích Lạc quả nhiên thực lúng túng, nàng vừa trốn vừa lấy lòng cười, "Niệm Niệm, ta lại không bị thương, không cần luôn uống thuốc, lãng phí lắm."

Lê Tẫn nghĩ đến ngày ấy Lạc Quy Niệm cùng nàng nói, mâu quang không khỏi ám chìm vài phần.

Hai người chú ý tới nàng, đồng thời lên tiếng, "Lê Tẫn, bắt lấy nàng."

"Cứu mạng với, Lê Tẫn."

Lê Tẫn giả ý khụ một tiếng, đón ánh mắt tội nghiệp của Tô Bích Lạc nói: "Lạc Lạc, tâm thầy thuốc như cha mẹ. A Niệm làm việc từ trước đến nay có đạo lý, ngươi nghe nàng, uống thuốc dưỡng cơ thể, chúng ta cũng yên tâm."

Lạc Quy Niệm cắn trọng âm nói, "Nghe lời, uống thuốc."

Đứa nhỏ này bình thường đều là kiệm lời như vàng, giống như theo như lời nàng, nói chuyện hao phí nội lực.

Tô Bích Lạc vẻ mặt đau khổ, đang muốn nói cái gì liền thấy góc váy vốn màu trắng lấp ló chỗ nguyệt lượng môn, một nữ tử đầu bạc nửa thân mình giấu phía sau cửa, có chút không quá dễ chịu dẫn theo cơm hộp nhìn các nàng.

Đây là lần đầu tiên Tô Bích Lạc gặp mặt dì Thù, nàng thoạt nhìn cùng Di Quang tuổi xấp xỉ, đặt ở hiện đại nhiều lắm là thanh niên lớn tuổi, ngay cả trung niên đều chưa tới.

Đáng tiếc hồng nhan đầu bạc, ánh mắt thoạt nhìn trống rỗng như là gặp qua đại kiếp nạn khó khăn.

Tô Bích Lạc không khỏi nghĩ đến chính mình biết chuyện xưa trong võ hiệp, nữ tử hồng nhan đầu bạc bị tình kiếp khó khăn.

Nàng tuổi tuy nhỏ lại trải qua nhiều, với phương diện chuyện tình lại không có cảm xúc gì.

Giờ phút này gặp dì Thù chỉ là có chút cảm thán dung mạo đối phương, cho dù đầu bạc cũng có một loại cảm giác kinh diễm kinh tâm động phách, không biết khi dung mạo toàn thịnh là loại mĩ pháp nào.

Đồng thời trong lòng cũng có nghi hoặc, vị này không phải không thích gặp người lạ sao? Nàng đến Trảm Nguyệt môn đã ở hơn một tháng, vẫn là lần thứ hai nhìn thấy đối phương.

Sở dĩ nói lần thứ hai là bởi vì ngày đó Mạc trường lão đánh tới cửa nàng cũng nhìn thấy đối phương, chỉ là lúc ấy tình thế cấp bách, nàng vội vàng quét một vòng, muốn nhìn một chút ở đây còn có vài người thở dốc, ngay mặt tiếp xúc vẫn là lần đầu tiên.

Dì Thù đặt cơm hộp ở trên bàn đá, chậm rãi hướng các nàng đi tới. Khi đi đến trước mặt Tô Bích Lạc, nàng chậm rãi khom người thi lễ.

[BH][Edit thô] Minh Chủ Luôn Cho Rằng Mình Là Phế Vật Năm Lực ChiếnWhere stories live. Discover now