Chương 8

388 38 9
                                    

Bà Còm đăng ở Wattpad

Gần đây đã có rất nhiều rắc rối ở trong triều.

Hoàng đế Hung Nô của Hán quốc ở Bình Dương phái sứ thần tới Lạc Dương.

Ở thảo nguyên phương Bắc, quận Tân Hưng phía bắc Đại Ngụy từng có hai mươi bộ lạc man di.

Luyên Đê Vương của nam Hung Nô khởi binh tiêu diệt Đông Hồ, thâu tóm Tây Vực, chiếm lĩnh khuỷu sông, thống nhất thảo nguyên phương Bắc, xưng bá đế quốc Hung Nô, đấy là vào thời Hoàng đế Tuyên Tông.

Khi ấy, Hung Nô có hơn bốn mươi vạn binh sĩ tinh nhuệ.

Sau đó, lợi dụng sự chia rẽ của triều đình Đại Ngụy, Tịnh Châu đã bị tách ra ngay, lập nên Hán quốc ở Bình Dương.

Người Hung Nô sùng bái Hán học, cũng có quan viên văn võ giỏi giang, hiện giờ Hán Vương Hô Diên Kỳ hơn năm mươi tuổi, từ lâu đã ngấp nghé vùng đất thuộc quyền quản lý của Đại Ngụy như hổ rình mồi.

Vào thời Tuyên Tông Đế và Huệ Thành Đế, Đại Ngụy toàn đưa nữ nhi của tông thất sang hòa thân.

Lần này Hán quốc phái sứ thần tiến đến, lấy danh nghĩa hỗ trợ thiết lập bang giao, nhưng thực chất là có mục đích khác.

Mặc dù chính quyền Đại Ngụy bị chia rẽ, nhưng các phiên vương đều nuôi dưỡng tư binh, thực lực vốn không tệ chút nào.

Ngặt nỗi Đại Ngụy trải qua bao nhiêu năm nội chiến, phản loạn dấy lên không ngừng nên nền tảng đã bị phá vỡ, khó có thể tập trung quyền lực.

Triệu Lăng cần thêm thời gian, lúc này Đại Ngụy chịu không nổi một trận chiến lớn.

Vì vậy, triều đình dự định tiếp đón các sứ giả của Hán quốc một cách thận trọng, không gây ra bất kỳ xung đột nào.

Vào loại thời điểm nhạy cảm như vậy, ý kiến của các quan viên văn võ và các phiên vương đều nhất trí vói nhau.

Trước khi sứ thần vào triều, Triệu Lăng luôn rất bận rộn.

Thế nên đã mấy ngày liền y không đến chỗ Kiều Tĩnh Nhàn.

Tôi thông cảm y vất vả, buổi tối dặn dò hầm canh sâm để y dùng khi trở về.

Triệu Lăng trông có vẻ mệt mỏi, khi tắm gội mà còn nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi đến giúp y xoa bóp thái dương.

Chưa đầy một lát, Triệu Lăng đã nắm cổ tay kéo tôi đến trước người, mỉm cười hỏi: "Tắm chung nhé?"

Tôi nhẹ đẩy y một cái: "Thần thiếp tắm rồi."

"Hà Thanh ngủ à?"

"Quá muộn, nhũ mẫu bế con bé đi rồi."

"Ừ."

Đêm khuya tĩnh lặng, bên trong màn lưới, y không buồn ngủ, lại muốn trêu chọc tôi.

Tóc mai quấn quýt, tôi nhịn không được khen dỗi: "Có thể thấy bệ hạ bận cả một ngày mà vẫn không biết mệt."

"Dù mệt mỏi đến đâu cũng không thể bỏ bê Hoàng hậu."

Y cười nhẹ bên tai tôi, tôi khịt mũi: "Thần thiếp không sợ bị bỏ rơi."

Triệu Lăng thuận thể nắm tay tôi: "Được rồi, Dung nhi không sợ bị bỏ rơi, là trẫm cầm lòng không đặng."

[Hoàn] PHÙ DUNG LOẠNWhere stories live. Discover now