Chương 17: Thế giới hai [2]

5.3K 183 2
                                    

(Nhìn thấu mưu kế, thay đổi vị hôn phu, ôm tiểu câm điếc vào phòng tắm)

Lạc Minh biến sắc, trong lòng vốn tự tin có chút hoảng sợ.

Mình rõ ràng đã làm rất bí mật, Lạc Minh mấp máy môi, quyết tâm tiếp tục trò xiếc.

"Ô ô, sao anh có thể oan uổng tôi như thế, rõ ràng là anh cùng Lạc Ninh lên giường."

"Tư tổng, chuyện này......"

Trong lòng Lạc phụ hướng về con trai ruột của mình, nhưng Tư Niên quyền thế ngập trời, Lạc phụ dụng tâm nhát gan, nở nụ cười khó xử.

"Dì họ Trương của nhà các người, kêu bà ta lên đây."

Tư Niên biết Lạc Minh đã bày ra cục này, vậy chứng cứ chắc chắn sẽ không được giữ đến bây giờ, dứt khoát hắn cũng lười phân tích chi tiết, có biện pháp dễ dàng hơn vì sao không cần.

"Tiểu Tứ, tìm được không?"

"Tìm được ký chủ, có thể khí, nhưng đắt một chút."

"Cái này đi."

Tư Niên vừa dứt lời, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một cái bình nhỏ cỡ ngón tay cái, Lạc phụ và Lạc Minh hai mặt nhìn nhau, cuối cùng gọi người tên Trương Mụ đi lên.

Trương Mụ này trước kia được mẹ của Lạc Minh cứu mạng, bây giờ ở lại Lạc gia trước trước sau sau giúp đỡ Lạc Minh làm không ít việc dơ bẩn, Tư Niên đối phó với bà ta cũng sẽ không nương tay.

Trương Mụ vừa đi lên liền nhìn thấy đám người chặn ở cửa, dùng ánh mắt nhìn Lạc phụ và Lạc Minh, nhìn biểu cảm thấp thỏm lo âu của Lạc Minh, Trương Mụ cảm thấy thương tiếc, cho Lạc Minh một ánh mắt chắc chắn, đã nhiều năm như vậy, bà ta đã sớm coi Lạc Minh như con ruột của mình.

"Tư tổng, ngài gọi tôi?"

Trương Mụ bước vào cửa phòng, một mặt chất phác trung thực, mấy người ngoài cửa như thế nào cũng không tin phụ nhân như vậy sẽ làm ra loại chuyện này, nhưng mà mọi thứ đột nhiên trở nên chuyện đổi trong một giây tiếp theo.

Ở giữa phịch một tiếng, Trương mụ đột nhiên quỳ trên mặt đất, bọn người Lạc Minh nhìn không thấy mặt của Trương mụ, chỉ có thể từ tiếng kêu rên của bà ganghe được giọng nghẹn ngào nhỏ vụn.

"Ô ô ô Tư tổng tôi có lỗi với ngài, đều là thiếu gia bảo tôi làm, tôi chỉ là một hạ nhân, sao có thể xoay chuyển được thiếu gia."

"Bà nói bậy bạ gì đó!"

Lạc Minh nghiêm nghị cắt ngang lời nói của Trương mụ, biểu cảm có chút vặn vẹo, cậu ta không nghĩ ra Trương Mụ vì sao đột nhiên treo ngược, rõ ràng đời trước, bà ta chính là trợ thủ đắc lực của mình.

Ở nơi Lạc Minh không nhìn thấy, Trương Mụ nước mắt giàn giụa, trong mắt lại mang theo hoảng sợ, bà ta muốn ngậm miệng của mình, nhưng thân thể lại không nhận khống chế của của bà ta, trong miệng tiếp tục phát ra kêu khóc.

"Tôi không có nói bậy, đêm qua thiếu gia đến tìm tôi, bảo tôi rót một chai thuốc vào trong rượu của Tư tổng, còn đưa cho tôi một số tiền lớn, chai thuốc bị tôi ném đi, nhưng tiền vẫn còn trong thẻ của tôi."

[ĐM/Cao H/Edit] Xuyên Nhanh Thao Lật Nhân Vật Phản DiệnWhere stories live. Discover now