Chương 80: Anh vứt đi nhé

2.2K 88 35
                                    

Hai người chưa chốt được tên của hai em bé, đành gọi trước là đứa lớn, đứa nhỏ. Đứa lớn nhỉnh hơn, ăn với khóc đều hơn đứa nhỏ. Tháng đầu trẻ con ngủ nhiều, Phong Đại căn giờ lay bọn nó dậy cho bú. Nếu không lay bọn nó sẽ ngủ suốt, khi nào đói quá mới tỉnh khóc ré lên đòi ăn, như vậy không tốt cho trẻ.

Nhật Huy chỉ nhìn Phong Đai làm. Có lần cậu cho đứa lớn ăn, nó bú nhanh quá cậu liền bóp bình sữa để sữa chảy ra nhiều hơn, đứa lớn không bú kịp, sữa sặc lên mũi thành bong bóng. Nó ho xong khóc, Nhật Huy sợ quá, cậu tưởng mình làm con chết sặc. Phong Đại thấy vậy đành nhận hết phần việc về mình, đợi sau Nhật Huy đỡ run tay mới để cậu làm.

Lúc Phong Đại thay tã hay tắm cho bé Nhật Huy le ve đứng cạnh ngó. Cậu chưa làm được gì nhiều, hầu hết thời gian đều nằm nghỉ, chán thì chơi ipad, lúc Phong Đại chăm con mới tới ngó. Giờ bọn nó ngủ nhiều nên chẳng có việc gì mấy.

Vết sẹo ở bụng Nhật Huy lên da non, ngứa ngứa khó chịu. Phong Đại một ngày bôi thuốc sẹo cho Nhật Huy hai hoặc ba lần. Hắn chăm Nhật Huy kĩ hơn cả chăm con. Nhật Huy kệ hắn, mong sao thời gian ở cữ thật lâu để hắn không bắt cậu thân mật.

Nhật Huy khá sợ lúc hai đứa khóc. Cậu không biết dỗ. Lúc mới sinh làm tiếp xúc da kề da thấy rất ngoan, mà giờ bế là khóc. Hai đứa khóc đỏ mặt tía tai, mặt nhăn hết lại, giọng chói điếc tai. Nhật Huy chỉ muốn đóng sập cửa lại nhốt bọn nó bên ngoài. Phong Đại thì khác, hắn ôm một lúc là bọn nó nín.

Thỉnh thoảng Nhật Huy đợi lúc hai đứa ngủ ra ngắm, chọt chọt má hai đứa. Rõ ràng cậu mang thai, cậu đẻ, nhưng cậu bế thì khóc, Phong Đại bế thì nín. Nhật Huy nhăn mặt, đúng là con của Phong Đại, chỉ hành cậu là giỏi. Nhật Huy cảm giác giờ còn nhỏ đã vậy, đợi lớn thêm nữa chẳng biết chúng có ghét hay hùa theo Phong Đại bắt nạt cậu không. Phong Đại an ủi Nhật Huy:

- Em bế nhiều sẽ quen, lát con dậy anh dạy em bế nhé.

Nhật Huy lắc đầu. Cậu vừa muốn gần gũi, vừa muốn tránh xa bọn nó, cực kỳ mâu thuẫn. Nhật Huy nhìn hai đứa nhỏ xíu thiu thiu ngủ, thầm nghĩ đợi một thời gian nữa sẽ quen với chúng hơn.

Tết âm lịch tới, Phong Đại đặt đồ trang trí Tết về. Hắn ra ngoài lấy đồ, Nhật Huy lo lúc Phong Đại đi hai nhóc sẽ khóc. Phong Đại xoa má Nhật Huy, dặn:

- Anh đi nhanh lắm, không lâu đâu. Con mà khóc thì em bế nó lên đong đưa một chút, có hơi người là ngoan ngay. Vẫn khóc thì là đói. Em biết cách pha sữa rồi đúng không?

- Em biết rồi.

- Đói thì bế một đứa cho ăn trước, xong cho đứa còn lại ăn tiếp. Nhớ bình thường anh chăm như nào không? Không bóp bình mạnh quá, không ép con ăn nếu nó lắc đầu...

Phong Đại nhắc thêm một tràng, Nhật Huy nghe kĩ, cậu vẫn sợ mình không làm được.

Phong Đại ra ngoài, còn Nhật Huy ở lại với hai đứa nhỏ. Tối hai nhóc ngủ cùng giường họ, ban ngày thì nằm nôi. Nhật Huy đứng cạnh nôi ngắm bọn nó, mong bọn nó đừng tỉnh, đợi Phong Đại về rồi muốn khóc muốn ăn muốn ị thế nào cũng được.

Cái gì không muốn xảy ra nhất thì nó xảy ra. Hai đứa tỉnh, khóc oe oe đòi ôm. Nhật Huy loay hoay, cậu đung đưa nôi, hai đứa không chịu nín. Cậu chạy đi pha sữa, hơi nâng đầu đứa lớn lên nhét ti vào miệng nó. Đứa lớn không bú, nhè ti lắc đầu khóc. Cậu đành nhét ti vào miệng đứa nhỏ, nó cũng làm y hệt anh trai. Nhật Huy sởn tóc gáy, cậu sợ tiếng khóc của bọn nó quá.

[ABO] Điên Cuồng Độc ChiếmWhere stories live. Discover now