Chương 23. Cố Trọng, tôi mệt rồi

112 25 3
                                    

Chương 23. Cố Trọng, tôi mệt rồi

Editor: Lăng

Lâm Thương Từ về đến nhà khi đã 5 giờ rưỡi, Cố Trọng đến sau cô mười lăm phút.

Cô ấy ăn mặc không kín đáo, chỉ đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, trên người mặc áo thun trắng bình thường và quần jean đen, mái tóc dài hơi xoăn được buộc đuôi ngựa thấp. Nhìn qua giống như người bình thường đi đường, không thu hút sự chú ý của người khác.

"Tôi nói nhà cô không an toàn nhưng thật ra nhà tôi cũng không an toàn lắm." Lâm Thương Từ chỉ vào nhà hàng xóm đối diện: "Nhà này có cô bé học sinh cấp ba là fangirl của cô, rất nhiều lần tôi thấy bé nó vừa đi vừa nhìn điện thoại cười, trong điện thoại đang mở video của cô đó."

"Vậy lát tôi ra ngoài phải chọn thời điểm thích hợp mới được." Tránh cho lúc gặp đối phương bị nhận ra.

Nếu là fangirl mê muội, dù cô có đeo khẩu trang nhưng đối phương chỉ cần nhìn vào mắt cô cũng nhận ra được.

"Nhưng hơn nhau ở chỗ bên ngoài nhà tôi không có paparazi ngồi canh."

Lâm Thương Từ bắt đầu sơ chế nguyên liệu, cô nghĩ nếu Cố Trọng đã đến nhà mình, giữa hai người nói chuyện cũng không thể nói hết trong vòng năm mười phút nên sẵn tiện nổi lửa giải quyết luôn bữa tối.

"Tôi đã sơ chế xong xuôi hết rồi, còn lại giao cho cô." Cô quen tay lắm rồi, ít nhất lúc đập tỏi không có vấn đề gì.

"Cô để tôi đến nhà cô làm đầu bếp cho cô sao?" Cố Trọng mở to hai mắt nhìn.

Cô cứ nghĩ việc đối phương làm nãy giờ là để thể hiện kỹ năng nấu nướng cao siêu của mình, có thể sánh ngang với ba sao Michelin,... Kết quả cô ấy cũng chỉ đập tỏi, gọt dưa leo, rửa sạch thịt heo và xương sườn để đó!

"Ừ thì...... May mắn được thưởng thức trù nghệ của cô Cố thế là nhớ mãi không quên." Lâm Thương Từ hơi xấu hổ: "Cô có thể đáp lại sự nhớ nhung của tôi không?"

Tuy rất ngượng nhưng thật sự ăn rất ngon!

"Được thôi." Cố Trọng cũng không khước từ, đối phương cũng đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn rồi, nếu bản thân từ chối cũng thật vô tình quá.

Hơn nữa cô ấy còn khen tài nấu nướng của cô, không đáp lại là bất lịch sự.

Nhìn chiếc áo thun trắng của Cố Trọng, Lâm Thương Từ lấy một chiếc tạp dề mới tinh từ lúc mua về chưa hề mở ra, Cố Trọng vốn định lấy tự mặc, chẳng ngờ Lâm Thương Từ mở ra rồi rất tự nhiên tròng lên đầu cô, còn xoay nửa vòng để buộc dây lại cho cô.

"Được rồi

"Cảm ơn......"

Lâm Thương Từ tựa hồ như nhớ đến điều gì, cô ấy ngượng ngùng khẽ hỏi: "Cần tôi giúp không?"

Cố Trọng nói theo bản năng: "Cô cứ lo việc của mình đi, tôi tự làm được."

Câu này nói ra mà không cần suy nghĩ, như đã nói qua rất nhiều lần. Không phải là khách sáo từ chối, mà là vốn quen làm không cần giúp đỡ.

[BHTT 😺 EDIT] Thính Thần - Cá Muối Không Ăn RauWhere stories live. Discover now