Chương 18: Dĩnh Lạc, em mệt mỏi rồi có phải không?

2.5K 101 5
                                    


Đỗ Từ mắc bệnh Alzheimer, hội chứng mất trí mang tính thoái hóa, một căn bệnh thường gặp ở những người trên 65. Tỷ lệ bệnh Alzheimer ở người trên 65 tuổi chiếm 5%, nhóm người trên 85 tuổi là 20%, nhưng trên thực tế, căn bệnh này có thể khởi phát sớm ở những người trên 40 tuổi.

Đỗ Từ phát hiện ra bản thân của hắn dần trở nên không bình thường khi hắn khó có thể nhớ được tên một ai đó trong lần gặp đầu tiên, quên đi một vài sự kiện, lẫn lộn chỗ để đồ vật trong nhà, mất ngủ, nhớ nhầm ngày tháng.

Hắn đã tới gặp bác sĩ tâm lý, nhưng họ không thấy được nguyên nhân là do trầm cảm hay rối loạn tâm lý nào ở hắn. Đỗ Từ có một cuộc sống bình đạm mà hắn tới thời điểm ấy vẫn luôn cảm thấy hài lòng. Công việc của hắn thuận lợi, sức khỏe của hắn rất tốt, hắn có một người bạn đời tuy cậu ấy là đàn ông nhưng lại rất hợp với hắn. Cuộc sống không có gì đáng phàn nàn.

- Đỗ tiên sinh, tôi nghĩ anh nên tới bệnh viện. Có thể...Tôi không dám chắc. Nhưng tôi nghĩ anh nên làm kiểm tra.

Ngay cả lúc bác sĩ nói với hắn, hắn thậm chí vẫn không thể tin mình lại có thể mắc bệnh Alzheimer.

Nhưng rồi hắn quên đón Kiều Dĩnh Lạc ở sân bay, quên nấu ăn cho cậu, quên ngày tháng ghi trong bản hợp đồng, quên ngày kỉ niệm của hai người, quên mật khẩu vào nhà, quên điện thoại, và thậm chí quên mất đã đặt lọ thuốc của cậu ấy ở đâu.

Hắn bất lực với bản thân, tức giận với chính mình, mệt mỏi với cuộc sống, tâm trạng của hắn bất ổn, nhưng dù thế nào hắn cũng không thể không thừa nhận...Não hắn đang chết... Hắn sẽ dần trở thành một người ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.

- Bệnh này có thuốc chữa không? – Hắn hỏi

- Alzheimer là một bệnh thoái hóa não nguyên phát, biểu hiện bằng trạng thái mất trí nhớ tiến triển, không phục hồi. Đến giờ vẫn chưa tìm ra thuốc chữa.

Giọng của bác sĩ đều đều, lạnh lùng, cùng tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường giống như một bản án tử với Đỗ Từ.

- Tôi sẽ trở thành người như thế nào? Ý tôi là sau này... tôi sẽ trở thành một gánh nặng đúng không?

Đỗ Từ hỏi.

- Anh không nên bi quan. Có rất nhiều trường hợp, bệnh nhân có thể...

Kiều Dĩnh Lạc rất nhiều lần tức giận, thất vọng bởi hắn. Hắn biết điều đấy, hắn chỉ có thể liên tục xin lỗi cậu.

- Dĩnh Lạc, cho tôi một cơ hội được không?

Đỗ Từ van cầu Kiều Dĩnh Lạc cho hắn một cơ hội. Hắn thức dậy sớm chạy bộ, chăm chỉ ghi chép, tới bệnh viện làm điều trị, ăn những thức ăn tốt cho sức khỏe, giống như một ông lão tám mươi tuổi sợ cái này cái kia.

Kết quả kiểm tra đột biến gen presenilin cho thấy sư di truyền trong gen của Đỗ Từ. Điều đó có nghĩa, nếu một người trong gia đình của hắn bị thì tỷ lệ lây sang hắn sẽ là 50%. Mẹ hắn không nói, Đỗ Từ cho người điều tra. Cuối cùng, lại không ngờ phát hiện ra ba của hắn không có chết. Ông ấy ở trung tâm chăm sóc những người mắc bệnh Alzheimer.

[HOÀN] Năm đó chúng ta xa nhau vì điều gì... - Nga PannaWhere stories live. Discover now