Chương 4: Đào và chuối (hơi H)

18 2 0
                                    


Áo sơ mi của anh còn dính vết rượu, lông mi cũng ướt nhẹp, vì thế Lâm Vãn Vãn bỗng nhiên cảm thấy thoạt nhìn anh ta cũng đáng thương, nhưng nghe được Chung Dục nói vậy, liền cẩn thận nghĩ.

Chuyện này đâu phải ai cũng dám mở miệng, huống chi là người xa lạ mới quen biết, Chung Dục sao lại thẳng thắn nói cho cô nghe như thế? Hơn nữa Chung Dục chọn cô, cô cũng không biết đằng sau có vấn đề gì hay không.

Lâm Vãn Vãn ý đồ muốn che giấu, tươi cười máy móc: "Chung tiên sinh uống say rồi sao? Anh đừng đùa những chuyện như vậy."

"Tôi không có nói đùa." Chung Dục nhíu đôi lông mày thon dài, đôi mắt còn men say cũng liền trừng lên, mũi cao hốc mắt sâu vốn thiên u buồn, anh ta trừng như vậy, đôi mắt còn ướt át hơn, Lâm Vãn Vãn liền nhớ tới nai con Bambi: "Dù sao nói sớm một chút cũng hơn, đây là chuyện của tôi."

Lâm Vãn Vãn muốn để dành chút mặt mũi cho anh ta cũng không được, vốn dĩ có thể làm bộ không biết mà kiếm món tiền này, nước giếng không phạm nước sông, cố tình chính anh ta bạo phát ra.

Có thể là anh ta thật sự hơi say, anh ta ngồi ở bên khung cửa sổ, cặp chân dài vắt chéo, một ít rượu đỏ thẫm còn dính trên cái cổ trắng nõn.

"Cô nói xem, có phải làm người là chuyện rất khó?" Anh ngửa đầu nhìn Lâm Vãn Vãn.

Lâm Vãn Vãn cảm thấy rất khó trả lời một vấn đề triết học như vậy, cô cảm thấy tình hình mình hiện tại càng khó hơn, vì thế muốn vượt chân đi ra ngoài, "Đúng là rất khó, ngài gặp chuyện gì phiền lòng sao?"

Phiền toái mà trai bao có thể gặp phải, đại khái vẫn là bị phú bà làm khó dễ, cũng không biết Chung Dục có gặp phải kiểu mẹ đường tàn nhẫn hay không.

"Cô không thấy lạ sao?" Chung Dục nghi hoặc.

Lâm Vãn Vãn lại không thể nói mình còn là người xuyên không, còn có gì trên đời mà lạ được, trừ phi muốn bih đuổi ra đường, hoặc là đói chết hoặc là bị xách cổ lên nghiên cứu, trước tiên cô phải ở nơi này một thời gian, dư lại lại nghĩ cách.

"Có cái gì mà lạ? Anh là kiếm tiền, tôi cũng là kiếm tiền." Huống chi Lâm Vãn Vãn còn phải sống dưới quyền anh ta.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

"Ừm, cũng đúng đi, cô nói đúng." Chung Dục dựa vào khung cửa đổi một tư thế thoải mái, Lâm Vãn Vãn chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Cô đang muốn đi qua, Chung Dục đột nhiên bắt lấy tay cô.

Mặt Chung Dục đỏ bất bình thường, như là lên cơn sốt, người bình thường ai sẽ mang chuyện làm sugar cho người khác nghe? Cổ tay Lâm Vãn Vãn muốn trẹo luôn, đành phải kiên nhẫn hỏi: "Nếu không anh chờ một chút, anh có thuốc không? Tôi đi lấy?"

"Không cần." Chung Dục người nóng hầm hập, đôi mắt nửa mở nửa khép, Lâm Vãn Vãn đưa tay chạm vào cổ tay anh ta, nóng như bàn ủi vậy.

Lâm Vãn Vãn nhìn anh xác thật đáng thương, một người phát sốt cũng không ai chăm sóc, cô lại hỏi: "Anh có bạn bè hay người thân nào để gọi điện thoại không? Tôi gọi giúp anh, bằng không tôi đưa anh đi bệnh viện."

(Hài) Bạn trai là trai baoWhere stories live. Discover now